: Không đánh cho anh đổ máu khắp giang sơn bốn bể thì anh sẽ chẳng biết tại sao hoa nhi lại hồng!
Trương Thuận bất chợt nghiêm nghị, trong lòng nghĩ rốt cuộc cũng gặp anh, người khiến tiểu mỹ nhân rơi lệ chờ ròng rã hai năm trời!
Trong nội tâm Trương Thuận rít gào mắng Vu phó là tiểu nhân, đè hắn xuống đánh một trăm lần, ngoài mặt thì nho nhã nói, "Xin chào xin chào, hân hạnh hân hạnh."
Vu Tĩnh Trung lộ ra nụ cười đau khổ, chỉ chỉ giường bệnh.
"Lúc cậu ấy đến thủ đô chúng tôi chỉ mới gặp nhau một lần, chưa kịp nói gì cậu ấy đã ngất đi, từ đó về sau chưa từng tỉnh lại. Cấp trên sắp xếp chuyên gia kiểm tra cho cậu ấy, nói là ba hồn bảy vía bị tổn thương nghiêm trọng, có thể là do lúc ở Mật Tông môn bị lấy hồn phách ra luyện, tạo thành vết thương càng ngày càng tệ. Có thể trụ tới bây giờ, chỉ là đang nấu thời gian mà thôi."
Nhan Lan Ngọc nằm trên giường bệnh, theo góc của Trương Thuận thì chỉ nhìn thấy gò má của hắn, rất gầy, bất tỉnh nhân sự.
"Tôi nghe nói lúc ở thành phố H cậu ấy đã từng cược tính mạng để cứu cậu, cho nên nghĩ cậu sẽ muốn gặp cậu ấy lần cuối. Ở Trung Quốc người này không quen biết ai, tôi không muốn cậu ấy tĩnh mịch mà đi."
Vu Tĩnh Trung thở dài, Trương Thuận gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ, "Đừng ngại, tôi cũng muốn đến thăm hắn."
Hắn đi tới bên giường bệnh, nhìn thiếu niên hô hấp yếu ớt nhắm chặt hai mắt, tình cảnh này khiến hắn nhớ lại lúc cha hắn qua đời, cũng nằm hôn mê, cuối cùng buông xuôi hai tay rời đi. Trương Thuận đau xót vô cùng, giống như bị xát chanh, cực kì khó chịu.
"Tôi nghe nói lúc hắn ở Nhật, vẫn luôn chờ anh..."
Vu Tĩnh Trung có vẻ không nghĩ tới Trương Thuận biết chuyện gì, "A" một tiếng, "Vậy sao?... Tôi vẫn luôn muốn đi đón cậu ấy, nhưng cuộc đời có nhiều chuyện xảy ra không như ý."
Hắn đi tới, vươn tay sờ tóc Nhan Lan Ngọc.
Chẳng biết tại sao Trương Thuận đột nhiên có cảm giác quái dị. Hắn nhìn chằm chằm gương mặt Nhan Lan Ngọc, trong thời gian rất rất ngắn, hắn nhìn thấy một biến đổi nhỏ trên gương mặt đối phương.
— Nhưng nó xảy ra rất nhanh, hơn nữa còn rất nhỏ, khiến cho người ta khó có thể hình dung.
Trương Thuận ngẩn người, không biết có phải là mình hoa mắt hay không, tập trung nhìn lại thì không thấy gì, Nhan Lan Ngọc vẫn nằm yên ở đó.
Vu Tĩnh Trung cúi đầu hôn lên trán Nhan Lan Ngọc, tiện đà che mắt mình, như là rất miễn cưỡng mới khống chế được tâm trạng, hít sâu một hơi.
"Xin lỗi, tôi không biết sẽ thế nào nếu cậu ấy rời khỏi đây, cậu ấy còn rất trẻ... Lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, cậu ấy nhỏ hơn bây giờ nhiều lắm, tôi vẫn không quay lại tìm cậu ấy, chúng tôi dù còn rất nhiều thời gian, tương lai cũng còn rất dài vậy mà..."
Trực giác của Trương Thuận thấy kì kì, nhưng không nói được là kì ở chỗ nào, đành phải lúng túng hỏi, "Xin lỗi, hai người là..."
Vu Tĩnh Trung gật đầu.
Trương Thuận nghĩ, chênh cả hai chục tuổi cũng nhiều dữ lắm đó anh hai, với lại nhân viên nghèo như anh sao mà xứng với tiểu mỹ nhân được, đừng có mà trâu già khoái gặm cỏ non, ok! Những nghĩ lại, nếu Nhan Lan Ngọc thích thì cũng đành chịu thôi, hắn gần như trả cái giá quá lớn để trở về Trung Quốc, nói không chừng là cũng vì người này.
Nghĩ thế hắn lại càng thêm đau lòng.
Trương nhị thiếu gia dù sao cũng còn trẻ, không tự chủ cảm thấy tim mình nóng lên, bộ tình yêu có sức mạnh lớn vậy sao? Thậm chí có thể khiến thiếu niên này có thể vứt đi sinh mạng? Vậy thì anh hai mình và Chu Huy còn có hai đứa con trai, sao giữa bọn họ cho tới bây giờ cũng không biểu hiện ra cảm giác thâm tình như vậy?
Nói đi cũng nói lại, lúc ở dưới hang đá, Nhan Lan Ngọc cũng không biểu hiện ra có mối tình khắc sâu, ngoại trừ đưa sợi dây chuyền cho hắn bảo nhất định phải đưa cho một người họ Vu ra, cả một câu "Phải nói tôi rất thương hắn" cũng chẳng hề nói.
Suy nghĩ một hồi, Trương Thuận càng cảm thấy khó chịu. Hắn nhìn trên cổ Nhan Lan Ngọc không có dây chuyền, thuận miệng hỏi, "Hắn đưa sợi dây chuyền cho anh?"
Vu phó nói, "Đúng vậy, chúng tôi lấy đi rồi."
Trương Thuận gật đầu không nói, lại nghe Vu Tĩnh Trung ho khan một tiếng, nói, "Người anh em."
"Hử?"
"Có chuyện cần cậu giúp đỡ, là về Lan Ngọc."
Trương Thuận lập tức nghiêm nghị, "Có chuyện gì cứ nói, giúp được thì tôi sẽ giúp."
Vu Tĩnh Trung cong cong khóe miệng, nhưng cũng không nhìn ra là một nụ cười, "Là như vầy, Chu Huy nói với tôi cậu là Phật cốt... Chính là người trời sinh có mối duyên sâu đậm với Phật. Người giống như cậu sẽ có vài chỗ thần kỳ, nói ví dụ như sờ đầu cao tăng là có thể ban phúc, thổi một hơi thở có thể chữa bệnh, có sách ghi Ban
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!