Khả năng photobomb thị trưởng Hoàng tròn vo.
Mưa xối xả xuống thành phố H, cuồng phong kéo đến, trên bầu trời có hàng ngàn sấm sét, đài khí tượng liên tiếp báo động đỏ, phát thanh trên phố lớn ngõ nhỏ đều đang không ngừng kêu gọi: "Yêu cầu người dân ở trong nhà, không ra ngoài, tránh đến các khu thôn quê trống trải; xin nhắc lại, yêu cầu người dân ở trong nhà, không ra ngoài...
"Lòng dân bàng hoàng, thư ký liên tục gọi hơn mười cuộc điện thoại, gần như muốn quỳ lạy thị trưởng Hoàng đang ở tuyến đầu canh giữ, cầu xin ông trở về. Nhưng thị trưởng Hoàng tức giận, đẩy thư ký muốn trùm áo mưa lên cho ông,"Tôi cũng xuống dưới!"
Sở Hà đang giữ mép hố lầy lội, từng bước đi vào trong, nghe thế nổi giận, "Xuống làm gì? Bên dưới nguy hiểm lắm có biết không?
"Lúc này một tia sét đánh xuống, bổ trúng thân cây cách đó mười mét, cổ thụ lập tức bị xẻ ra làm tứ, ngọn lửa trong nháy mắt bị dập tắt bởi cơn mưa, toát ra làn khói dày đặc. Mọi người câm như hến, mấy người bên đội cảnh sát cũng lùi về sau. Thị trưởng Hoàng rống giận,"Đây là thành phố của tôi! Dù gì cũng phải đi xuống giúp một tay!" Nói xong xoay đầu nhìn đội trưởng đội cảnh sát, quát lớn,
"Mọi người thủ vững mặt trận, không được lui về sau! Bên dưới có con gì trồi lên thì cứ rút súng bắn chết! Người Nhật bắt về giam giữ!" Gương mặt béo tròn của ông ướt sũng nước mưa, đột nhiên đẹp tới phá lệ, mọi người đều sợ đến quên cả đáp lại.
Sở Hà còn muốn cản, bị Chu Huy ngăn lại, "Cứ để hắn xuống đi. Họ Hoàng là yêu quái, để thiên lôi bổ trúng thì mắc cười lắm, xuống dưới không chừng lại giúp ích được gì.
"Sở Hà liếc hắn một cái, xoay người nhảy xuống hố. Chu Huy cười cười, xua tay từ chối đội trưởng Vương cài dây bảo hộ cho mình, nhảy theo. Sau đó Lý Hồ cũng xuống, khi còn cách mặt đất chừng 5-6m thì lập tức hóa thành chân thân — Một con hồ ly trắng như tuyết có chín đuôi xỏa tung đẹp mắt."Không nhìn ra ngươi vẫn quan tâm con trai ha."
Cửu vĩ hồ xòe đuôi, chế nhạo nói, "Bớt thời giờ thì cải thiện thức ăn cho con, chút đồ ăn vặt này..."
"Người Nhật vốn có ý xấu trong lòng, ta chỉ là biết thời biết thế thôi."
"Vậy sao lại kéo thiên lôi tới? Ma Ha nhà của ngươi cái gì cũng dám ăn, ngoại trừ lần trước, chưa từng gặp lần nào quậy lớn thế này."
Chu Huy nhìn hắn một cái, ánh mắt đó khiến cửu vĩ hồ rùng mình.
"Là Phật cốt." Hắn nói, "Phật cốt đột nhiên lại có mặt ở chỗ này, dẫn đến Ma Ha thấy máu trước mặt Phật, trời phạt là chuyện sẽ có.
"Hắn dừng lại một chút, từ trên cao nhìn xuống cửu vĩ hồ."Như đã nói, lần trước ngươi nói ngươi làm chuyện phá hoại tình nhân?"
"...
"Cửu vĩ hồ lui về sau mấy bước. Ngoài dự đoán, Chu Huy chẳng làm gì cả, thậm chí cũng chẳng đạp nó trút giận, hắn chỉ nhìn lên trên, cười quái dị, xoay người đi xuống..... Là khinh địch hay bỏ qua cho ta? Không thể nào? Cửu vĩ hồ thấp thỏm bất an suy nghĩ vài giây, vô thức ngẩng đầu lên — Kế tiếp nó biết tại sao Chu Huy lại bỏ đi như vậy... Một con chồn hơn trăm kg trượt chân rớt xuống, ầm một tiếng giống như ngọn núi đè lên cửu vĩ hồ, khiến nó trở thành dĩa thịt nát..... Trong hang đá dưới 40m. Aida khàn giọng cả giận,"Mau đi! Nó không thể ra khỏi cái hang này! Mau chạy!"
Khói lửa đã sớm bị dập tắt, đèn pin cũng rơi đầy đất, một số bị trúng đạn lạc, vỏ đạn rơi xung quanh, một số còn lại chỉ có thể mơ hồ rọi ra được một không gian nhỏ.
Trong cơn hoảng loạn, căn bản chẳng thấy rõ cửa ra nhỏ hẹp phải cong lưng chui qua nằm ở đâu, chỉ thấy xung quanh đều là máu, tay chân và thịt vụn lấp đầy trên nền đất hoa văn.
Quái vật kia thuận lợi bắt được một dao chém tới, thuận thế bắt người Nhật lên, móng tay duỗi ra cào vào lồ. ng ngực, nội tạng trong chớp mắt bị moi ra rơi xuống đất.
Nó ngược lại cũng chẳng ngại, cầm lên uống một ngụm máu, khàn giọng nói, "Vị cũng không tệ...
"Mấy người Nhật còn lại sợ muốn điên lên, run lập cập chạy tới bên vách đá, dựa theo ký ức lọ mọ tìm cửa ra. Nhưng cửa vốn rất nhỏ, trong điều kiện cực kì ẩm thấp và hỗn loạn, liệu có tìm ra không? Aida vất vả mò được tới bên vách đá bén nhọn, bàn tay mò trúng khoảng không, nhất thời mừng như điên quát lên,"Ở đây!
Mau đẩy hòn đá này ra —"
Lời còn chưa dứt, phía sau liền có một bàn tay lạnh lẽo ôm lấy ông, ngay sau đó gương mặt yêu dị của địa sinh thai xuất hiện.
"A a a cút! Cút ngay!" Trái tim của Aida sắp bị moi mất, trong lúc giãy giụa tay vơ được người bên cạnh, có vẻ là thuộc hạ, tim hẫng một cái, lập tức kéo thuộc hạ qua, đẩy tới trước mặt địa sinh thai.
Địa sinh thai cũng không nghĩ tới, bất ngờ được đẩy đồ ăn tới trước mặt, nó cũng không khách sáo há mồm cắn một miếng thịt, nhai nuốt trong sự hưởng thụ của tiếng kêu la thảm thiết, há mồm cắn một miếng từ bụng.
Aida nhân cơ hội giãy dụa, dùng cả tay chân bò tới cửa, cái gì cũng chẳng để ý nữa, cắn răng muốn đẩy cục đá chặn cửa.
Vừa lúc đó, bỗng nhiên có một quyền bay tới đánh ông lật ngửa, Aida ầm một tiếng lật người, đứng dậy, "Nhan Lan Ngọc!
"Thiếu niên âm dương sư thở hổn hển đứng lên, cả người đều là máu — Hắn vừa rồi bị địa sinh thai bắt được, chẳng biết tại sao lại không bị ăn, mà bị ném đi, vết thương trên người là do những hòn đá sắt nhọn cứa trúng."Nhan Lan Ngọc!
Tao biết mày cố tình muốn giết tụi tao!" Aida nhào tới nổ súng về phía hắn, viên đạt sượt qua gò má Nhan Lan Ngọc. Lông mi của Nhan Lan Ngọc chẳng hề rung một cái, cắn răng ấn Aida xuống đất, xoay đầu quát Trương Thuận, "Anh đi mau!"
Trương Thuận rống giận,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!