Tất cả chủng tộc đều tỏ ra không thích hồ ly.
Một buổi chiều mùa hè, tại cao ốc Kim Mậu.
Chiếc xe Ferrari màu đỏ vụt trên đường đi nhanh như chớp, đột nhiên thắng gấp ngay trước cửa chính, lốp xe ma sát lên mặt đường tạo ra một tiếng "Két—
". Một chàng trai đội mũ bóng chày, mặc quần jean bước xuống xe, ngón tay nhàm chán xoay xoay chìa khóa, đôi chân dài bước vào cổng chính dưới ánh mắt hiếu kỳ, có lẽ là hâm mộ của người đi đường. Tòa nhà này được xây giữa trung tâm thành phố, trên mảnh đất thương nghiệp màu mỡ, mới bước vào đại sảnh, khí lạnh từ máy điều hòa đã phả vào mặt như rất dư tiền. Chàng thanh niên đứng trước cửa cà thẻ sờ sờ túi, xoa xoa da gà nổi trên cánh tay, xoay đầu nói với cô tiếp tân,"Người đẹp, quên mang thẻ rồi, cho mượn cà một cái!"
Cô nhân viên này vừa nhìn đã biết mới vào làm, ngơ ngơ hỏi, "Xin lỗi ngài, muốn vào trong phải ghi danh trước ở quầy tiếp tân, xin hỏi ngài muốn tìm ai?
"Chàng thanh niên nửa kéo kính râm xuống, cười nhạo nhìn cô một cái. Vóc người hắn cao ráo, chắc chắn cao trên 1m8, hơn nữa còn trông vô cùng anh tuấn, tuy rằng không lộ hết gương mặt, nhưng hai hàng lông mày, ánh mắt sâu thẳm cũng đủ khiến tim người ta đập nhanh. Cô tiếp tân đỏ mặt, còn chưa kịp nói gì đã thấy hắn xoay người móc điện thoại ra gọi,"Alo, anh? Em tới tìm anh, không mang thẻ, anh kêu cái cô nhân viên tiếp tân cà cho em cái đi!
"Nói xong hắn cũng không đợi đối phương trả lời liền cúp điện thoại, đốt một điếu thuốc."Xin... xin lỗi ngài, không được hút thuốc trong đại sảnh..."
Chàng thanh niên chậm rãi nói, "Hút hai ba cái thôi, yên tâm đi người đẹp."
"Nhưng, nhưng mà...
"Đúng lúc này cửa thang máy đinh một tiếng mở ra, một chàng trai mặc vest bước ra ngoài. Cô tiếp tân xoay đầu nhìn, mặt mày thất sắc,"Ông tổng!"
Tuy gọi là ông tổng, nhưng đối phương thật ra còn rất trẻ, trông chỉ ngoài ba mươi. Vóc dáng được tập luyện đều đặn đẹp đẽ, hắn khá cao và gầy, mặc tây trang màu đen, bên trong là áo sơmi trắng, khuôn mặt cũng không có vẻ anh tuấn sắc bén như em trai, mà trông nhợt nhạt, bình thường hơn một chút, lúc không nói chuyện sẽ trông càng khiêm tốn, hoàn toàn nhìn không ra đây là người cầm bánh lái của một tập đoàn tiếng tăm lừng lẫy.
Hắn cà thẻ, bước ra khỏi cửa thủy tinh, đứng trước mặt em trai.
Hai anh em đứng nhìn nhau trong chốc lát, Sở Hà vươn tay lấy điếu thuốc trên miệng em trai, đưa cho nhân viên tiếp tân.
"Không được hút thuốc trong đại sảnh."
Hắn thản nhiên nói, rồi phân phó với cô tiếp tân, "Nó là Trương Thuận, là em trai tôi. Sau này cứ để nó đi lên."
Giọng nói êm tai không hề tương xứng với vẻ ngoài bình thường, giọng trầm thấp khàn khàn lại vô cùng bình ổn, mang theo chút ý không sợ gió mưa. Cô tiếp tân căng thẳng tới quên mình bị đỏ mặt, vội vàng nhận điếu thuốc, hạ thấp người nói,
"Dạ vâng ông tổng! Xin lỗi, tôi đã nhớ rồi!"
Sở Hà gật đầu, xoay người đi về phía thang máy.
Trương Thuận cũng theo sau, trước khi đi còn phất tay với cô gái, "Xin lỗi nha người đẹp! Lần tới mời cô uống trà!"
Cô tiếp tân lảo đảo, cuống quýt nhìn xung quanh không có ai, vội vàng chạy vào phòng trực ban, luống cuống đánh thức đồng nghiệp đang ngủ trưa,
"Chị Vương chị Vương! Ông tổng của chúng ta có em trai? Chị biết không?"
Đồng nghiệp còn đang buồn ngủ, ngẩng đầu, "Ờ, Trương nhị công tử, cậu ấy lại tới à? Đừng quên cà thẻ cho cậu ấy..."
Cô gái không thể kiềm chế nổi cơn kích động,
"Nhưng ông tổng của chúng ta họ Sở mà, sao lại có em trai họ Trương? Còn nữa sao lại đẹp trai như minh tinh điện ảnh vậy chứ, chị Vương!"
Đồng nghiệp bật dậy, bảo cô nhỏ giọng, "Bộ muốn chết hay sao hả bà? Bà sợ người ta không nghe thấy hay gì?!"
Dù sao cũng lớn hơn hai tuổi, cô nhìn ra ngoài đại sảnh không có ai, mới nhỏ giọng nói, "Chủ tịch tiền nhiệm của chúng ta họ Trương, Trương nhị công tử mới là con trai của ông ấy... Ông tổng của chúng ta hiện tại mang họ mẹ, nghe nói năm đó chủ tịch Trương tái hôn, phu nhân mang từ bên ngoài về...
"Thang máy bình ổn đi lên, mặt gương sáng loáng dưới ánh đèn chiếu rọi. Trong không gian nhỏ hẹp chỉ có hai người bọn họ, Trương Thuận tháo mắt kính, giống như khiêu khích nhìn chằm chằm Sở Hà trong gương — Anh trai của hắn hoàn toàn không có ý định lên tiếng, chỉ bình tĩnh nhìn phía trước, vẻ mặt trầm tĩnh như nước, không có một cảm xúc nào."Anh không hỏi em tới đây làm gì à?"
Trương Thuận chịu không nổi, lên tiếng.
"Đòi tiền."
"Chồi... Không lẽ em tới thăm anh cũng không được?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!