Chương 88: (Vô Đề)

Tuy đã nói về trường còn làm được thêm một đề thi thử, nhưng lúc thật sự về đến trường, Hứa Tĩnh Xu lại chẳng có tâm trạng nữa. Mấy ngày nay vì để đảm bảo việc phục vụ đồ ăn cho các sĩ tử mà căn tin trường đã giữ hai quầy phục vụ hai mươi bốn tiếng. Vì đợi Hứa Tĩnh Xu mà Hứa Uẩn Triết vẫn chưa ăn tối, hai người bèn dạo một vòng khắp căn tin và quầy hàng, song chẳng tìm được cái gì muốn ăn, cuối cùng quyết định gọi suất đồ ăn ngoài, vận chuyển đến cổng trường.

"Thế tức là em và anh còn chưa ăn xâu nướng hay lẩu với nhau bao giờ mà trường cấp ba đã kết thúc rồi." Hứa Tĩnh Xu thốt lên với vẻ tiếc nuối, "Rượu cũng vậy, chưa được uống với nhau lấy một lần."

Đừng nói là uống rượu cùng, Hứa Uẩn Triết nhớ lại, kể cả suốt ba năm cấp ba, hắn còn chẳng uống một giọt nào.

Càng lớn dần, cách trò chuyện giữa đám con trai với các ông bố ngày càng lạnh nhạt và xấu hổ, kể cả bố hay chính bản thân mình dường như đều chỉ nói thoải mái trong men say ngà ngà sau đôi ba chén rượu. Và cũng đến cái thời điểm này, đám con trai mới bắt đầu được gia đình cho phép uống rượu. Song Hứa Uẩn Triết thì không, bởi vì hắn không có bố, hoặc, hắn chẳng hề có cái thời điểm đó.

"Tửu lượng anh ra sao?" Hứa Tĩnh Xu tò mò.

Hứa Uẩn Triết xoay cái bút chì trong tay, nghĩ đoạn bèn đáp: "Không biết nữa, anh chưa bao giờ uống."

Cậu sửng sốt khôn xiết: "Từ nhỏ đến nay vẫn chưa uống bao giờ?"

Nếu vậy thì đây đúng là một chuyện bất ngờ đấy. Hứa Uẩn Triết đang định thú nhận thì sực nhớ tới cái lần ma xui quỷ khiến hôn Hứa Tĩnh Xu ngoài cửa quán bar, chẳng phải tại mình phát điên đột nhiên đi mượn rượu tiêu sầu đấy ư? Nghĩ đến đó, hắn không khỏi lúng túng, đoạn đáp: "Có một lần đi uống ở Mai Dẫn vào năm ngoái."

"Lần nào?" Hứa Tĩnh Xu không biết, lúc thốt ra khỏi miệng bèn bị Hứa Uẩn Triết lườm cháy mắt, cậu tức thì nghĩ ra. "À!" Cậu gắng nhịn cười.

Hứa Uẩn Triết thấy khóe miệng cậu giần giật bèn lạnh lùng nói: "Chắc em uống chả ít đâu nhỉ?"

"Nào có?" Hứa Tĩnh Xu nghĩ đoạn, lại đáp, "Lúc làm việc bán thời gian ở quán bar, thi thoảng khách mời em uống thì em sẽ uống. Nhưng em không uống nhiều vì phải làm việc nữa, vả lại em đang là vị thành niên, đồng nghiệp và ông chủ cũng chẳng cho em uống."

Rõ ràng đó là chuyện đã qua, song bây giờ Hứa Uẩn Triết nghe thấy vẫn thở phào.

Hứa Tĩnh Xu đề nghị: "Thi xong mình đi uống một bữa đi! Nếu không uống là tuổi trẻ kết thúc luôn đó."

Advertisement / Quảng cáo

"Em bị gì à? "Tuổi trẻ" gì? Có gì lạ?" Hứa Uẩn Triết cười khẩy.

"Chính là vì có gì lạ nên mới gọi là tuổi trẻ đó." Hứa Tĩnh Xu nói một cách nghiêm túc, đoạn cười tủm tà tủm tỉm, "Đi nhé? Ừm… Không thì bao giờ mình thuê nhà ở Mai Dẫn xong, mình uống ở nhà? Như thế thì dù có uống say quắc cần câu cũng chẳng sợ không về nhà nổi." Nói xong, cậu hơi sững người.

Hứa Uẩn Triết cảm thấy ý kiến này hay, gật đầu, thấy ánh mắt cậu khác lạ bèn hỏi: "Sao?"

Hứa Tĩnh Xu cười lắc đầu, vừa cảm khái vừa ôm nỗi mong chờ: "Chúng mình sắp có nhà của hai đứa rồi."

Nghe xong, Hứa Uẩn Triết trưng biểu cảm y hệt ban nãy của cậu. Song, đối mặt với Hứa Tĩnh Xu, hắn bỗng cảm thấy rất may mắn, bởi vì trước đây khi hắn quyết định rời khỏi Thanh Xuyên, Hứa Tĩnh Xu vẫn chưa xuất hiện, hắn đã chuẩn bị tâm lý sống một mình từ nay về sau. Giờ đây khi sắp sửa rời đi thật, bên cạnh có thêm một người, Hứa Uẩn Triết nghĩ đây quả là ân huệ tốt nhất mà ông trời ban tặng cho hắn.

"Đồ ăn ngoài đến rồi." Hứa Uẩn Triết cầm cái điện thoại rung rung, "Anh đi ra ngoài lấy."

Hứa Tĩnh Xu gật đầu, nhìn hắn đi ra ngoài cửa. Sau khi hắn đi, cậu quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trông thấy trăng non treo đầu cành.

Đó là lúc khuôn viên trường yên tĩnh nhất trong năm nay trừ những ngày nghỉ, ánh trăng im lặng nhảy nhót trong bầu không khí nhạc tàn người tan, từng chiếc lá đung đưa trong làn gió đêm như đang tiễn đám học trò đến một hành trình xa xăm.

Vì tất cả phòng học đều trở thành phòng thi, ai nấy đành tự học ở phòng kí túc hoặc thư viện, khu dạy học trông rất đỗi im ắng.

Mãi đến khi đi đến khu sinh hoạt, Hứa Uẩn Triết mới bắt gặp mấy bóng người.

Dù ôm tâm trạng ra sao thì chuyện đói bụng vẫn chẳng thay đổi được, Hứa Uẩn Triết đói hoa cả mắt, bèn cất bước nhanh hơn.

Ai ngờ khi hắn ra cổng trường thì thấy bảo vệ đang đuổi vài cậu thanh niên lêu lổng. Hứa Uẩn Triết nhìn tập trung ra xa bèn nhận ra một trong số đó là Tiền Trình, hắn không khỏi ngạc nhiên.

"Này! Thằng kia!" Tiền Trình phát hiện ra Hứa Uẩn Triết ngay, đứng từ xa chỉ vào hắn, "Tôi đi tìm thằng đó mà! Này, Hứa Uẩn Triết!"

Hứa Uẩn Triết thấy nhân viên giao đồ đã ở ngoài cổng bèn thấy bực dọc, đành vác mặt đi ra cổng, nói với bảo vệ: "Cháu đi lấy đồ ăn gọi ngoài."

Nhân viên giao đồ đã dừng xe điện lại, xách túi đồ ăn đi về phía trước, đoạn hỏi: "Là bạn Hứa phải không?"

"Vâng." Hứa Uẩn Triết nhận đồ, "Cảm ơn."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!