Cuối tuần trước, Hứa Uẩn Triết trở về từ trường thì thấy hố cây đã được lấp đất. Lần này về nhà, hắn chứng kiến khu vực ấy đã được lát gạch đá lại. Gạch đá mới cóng cùng màu với lớp nền gạch khác trong sân, không phải đá màu xanh với phong cách cổ xưa mà giống màu xanh sau khi được tô phủ lên, thoạt trông có hơi quái dị.
Hứa Uẩn Triết đi vào sảnh trước bèn phát hiện bàn ghế và đồ trang trí nơi đây đã được lau chùi một phen, đồ dùng gia đình đã cũ khoác lớp ánh sáng sạch sẽ. Điều khiến tim hắn đập thình thịch là những bức ảnh vốn được treo sau quầy. Những bức ảnh "hút khách trứ danh" đó đã được treo trên tường suốt mười mấy năm, chúng đã ở đó từ trước khi Hứa Uẩn Triết sinh ra, nhưng giờ đã bị gỡ xuống hết.
Mặt tường xung quanh chúng đã ố vàng, chỉ duy nơi đã từng treo là để lại một khu vực màu trắng, dường như thời gian chưa từng vụt qua nơi đó.
Cửa phòng ông ngoại đã khóa bằng ổ khóa đồng.
Trong vòng một tuần ngắn ngủi, có lẽ sự thay đổi trong căn nhà chẳng dừng ở những thứ này.
Tuy giờ ông ngoại đang nằm viện nhưng Hứa Uẩn Triết đã từng nghe nói sau khi bệnh tình ổn định thì bệnh nhân tâm thần sẽ xuất viện để theo dõi thêm, vậy mà những đổi thay mẹ tạo ra đối với căn nhà vào tuần này lại cho Hứa Uẩn Triết một cảm giác – Bà không nghĩ là ông ngoại sẽ còn quay về.
Kế đó, Hứa Uẩn Triết không thể không nghi ngờ: Có lẽ từ sâu trong nội tâm Hứa Vân Uyển, bà đã hi vọng Hứa Trọng Ngôn nằm viện từ lâu rồi?
Ngay hôm sau khi cây đào bị đào lên, hai mẹ con họ nhìn khoảng sân trống trơn, lúc đó Hứa Vân Uyển đã nhủ, rằng bà sẽ nghĩ cách, rằng ông ngoại "nên" có bệnh. Nhớ tới biểu cảm bình tĩnh khi ấy của Hứa Vân Uyển, Hứa Uẩn Triết kìm lòng không đặng mà rùng mình.
Trong ấn tượng của Hứa Uẩn Triết, ông ngoại vẫn không muốn cho hai người họ rời khỏi thị trấn Thanh Xuyên, rời khỏi cái nhà này. Ngày trước, đúng là bởi ông ngoại không đồng ý cho hắn đi học trường cấp ba Mai Dẫn nên mới làm hắn nảy sinh suy nghĩ nhất định phải thi vào trường Đại học Phương Bắc, rời khỏi Thanh Xuyên. Hứa Vân Uyển cũng đã từng bảo, ông ngoại trói bà vào cái nhà này, trói bà suốt cả một đời người, bà sẽ không để ông trói Hứa Uẩn Triết lần nữa.
Từ khi thần chí của ông ngoại bắt đầu mơ hồ, ý nghĩ không muốn con gái và cháu ngoại rời đi càng lộ rõ hơn. Ông trắng trợn lải nhải, cho dù lúc đó bên cạnh ông là ai, ông vẫn chẳng cố kị khi biểu đạt dục vọng của mình.
Advertisement / Quảng cáo
Đến tận lúc này, Hứa Uẩn Triết vẫn nghĩ mà thấy hãi hùng. Hắn tự hỏi bản thân, dù rằng hắn biết ông ngoại đang nằm viện để trị liệu đúng là làm hắn thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Ít ra thì cuộc sống của hắn sẽ chẳng có thêm những chuyện đột ngột và không thể khống chế nảy sinh, nhưng hành vi trước và sau lễ Trưởng thành của mẹ hắn lại tạo "cảm giác âm mưu" cho Hứa Uẩn Triết, khiến hắn thấy mịt mờ và bất an giữa sự nhẹ nhõm này.
Hứa Uẩn Triết ngồi trước cửa sổ, chợt nhớ tới sự nôn nóng và bồn chồn mẹ thể hiện ra sau khi vất vả lắm mới đưa được ông ngoại vào viện.
Hắn lắc đầu, tự nhủ với lòng rằng bất kể ra sao, ông ngoại cũng đã thay đổi thất thường đến nỗi chẳng còn giống một người bình thường nữa rồi. Chắc chắn đầu óc ông ngoại có vấn đề, đưa ông đến bệnh viện là vì tốt cho ông, cũng là vì tốt cho mọi người, sắp xếp như vậy là thỏa đáng nhất. Cho dù trong quá trình xử lí toàn bộ chuyện, mẹ đã biểu hiện khiến hắn thấy khó tin, song sự thật vẫn rõ mồn một ra đó, chẳng thể nghi ngờ.
Nếu không, lẽ nào còn phải để ông ngoại như thế ở nhà nữa ư? Ai biết sau này ông sẽ lại thốt ra những lời điên rồ nào nữa, làm ra những hành động khác người nào nữa?
Ít ra thì hiện nay, nhà đã yên bình hơn rồi.
Hứa Uẩn Triết xem đơn đặt phòng của khách sạn. Cuối tuần trước, khách sạn đã bắt đầu lục tục nhận được đơn đặt phòng trước của khách, chuyện kinh doanh lại khôi phục lần nữa.
Vì là cuối tuần nên trong thị trấn cực kì nhộn nhịp, hai ngày nay phòng ở "Đình viện Giang Nam" đã được đặt kín chỗ.
Hứa Uẩn Triết làm đề dưới ánh mặt trời trước cửa sổ, nghe khẩu âm từ vùng khác truyền tới từ sân, ngẩng đầu bèn bắt gặp khách ở khách sạn đang chụp ảnh lưu niệm trong sân.
Bọn họ lần lượt là khách ở các phía dãy phòng, giờ đang vừa chụp ảnh vừa tám chuyện rôm rả, thoạt trông bầu không khí rất đỗi thuận hòa, cứ như người cùng sống trong cái khách sạn này đã kết duyên với nhau.
Đó chính là dáng vẻ vốn có của "Đình viện Giang Nam" trong ấn tượng của Hứa Uẩn Triết. Trước khi bệnh của ông ngoại vẫn chưa nghiêm trọng, đây là cảnh thường thấy nhất ở khách sạn.
Nhìn khách khứa trò chuyện hứng khởi với nhau trong sân, Hứa Uẩn Triết bèn cảm thấy cách dàn xếp của hiện tại đã không thể tốt hơn được nữa, dường như cuộc sống cũng quay về quỹ đạo của nó.
Chẳng bao lâu sau, Hứa Vân Uyển dẫn một khách nữ về.
Thấy mẹ mình đang xách chiếc vali to bự chảng của người khách đó trong tay, Hứa Uẩn Triết buông bút đứng dậy, đi ra ngoài để giúp đỡ.
Các khách đang hoạt động trong sân thấy Hứa Uẩn Triết đi ra, trên mặt hoặc nhiều hoặc ít toát lên vẻ ngạc nhiên. Từ khi Hứa Uẩn Triết về nhà vào buổi sáng, hắn vẫn luôn chui rúc trong phòng, đóng cửa không ra, giờ lại xuất hiện đột ngột, hắn đoán chừng mọi người đều thấy giật mình vì không ngờ trong nhà vẫn còn có người khác.
"Để con xách cho." Hứa Uẩn Triết bước tới trước mặt mẹ, nhận cái vali nặng trình trịch, đoạn hỏi, "Dì ấy ở phòng nào ạ?"
"Dãy sau của phía Đông." Hứa Vân Uyển vén làn tóc lõa xoã trước trán ra sau tai, thở hổn hển mỉm cười giới thiệu với khách, "Đây là con trai tôi, vẫn đang đi học cấp ba."
Người khách nữ nhìn Hứa Uẩn Triết hai giây với vẻ bất ngờ, sau khi tự biết mình đã thất lễ bèn nở cười ngượng, đoạn bắt chuyện: "Chào cháu."
"Cháu chào dì. Dì đi theo cháu để cháu dẫn dì đến phòng nhé." Hứa Uẩn Triết xoay người, xách vali đến dãy phòng đằng sau.
Hứa Uẩn Triết đi chưa bao xa thì nghe khách ban đầu đang chụp ảnh chơi trong sân mở lời khen với Hứa Vân Uyển: "Bà chủ này, con trai chị đẹp trai đáo để!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!