Chương 47: (Vô Đề)

Vất vả lắm mới tạm biệt thầy chủ nhiệm, Hứa Tĩnh Xu chạy tới khu sinh hoạt, ăn lấp bụng cho qua rồi lại vội vã về phòng ngủ.

Nhưng cậu vẫn chẳng thấy Hứa Uẩn Triết đâu.

Cậu ấy vẫn đang ở thư viện hả? Ha ha, nếu không đi ăn cơm ở căn tin thì căn tin sẽ đóng cửa mất.

Hứa Tĩnh Xu cầm điện thoại, gõ đi gõ lại nội dung tin nhắn vào khung chat trong ứng dụng trò chuyện, tìm sticker thích hợp, song nghĩ đến lời cảnh cáo của Hứa Uẩn Triết với mình thì không dám nhắn tin hỏi dò nữa.

Cứ đổi nội dung mãi, tìm ticker mãi, Hứa Tĩnh Xu chợt bất cẩn gửi cái sticker dành cho người trung niên ghi "Chúc cuộc sống cậu ngọt hơn mật".

"Đạ mấu." Hứa Tĩnh Xu luống cuống, gấp gáp muốn rút tin nhắn này, song sau khi cập nhật ứng dụng thì cậu chưa từng thử chức năng rút tin nhắn bao giờ nên đến khi mãi sau mới tìm được nút rút lại thì tin nhắn đã chẳng thể rút lại được nữa.

Cậu ngơ ngác nhìn cô gái nhoẻn miệng cười vừa ngại ngùng lại chẳng mất vẻ thanh lịch trong gói sticker và cả chùm chữ lập lòe như đèn neon to bự, khóe miệng giần giật.

Đợi một lát, Hứa Uẩn Triết vẫn chưa trả lời.

Hứa Tĩnh Xu nhủ thầm, Cũng phải thôi, cậu ấy trả lời mới là lạ đó.

Có khi Hứa Uẩn Triết nhìn cái sticker này sẽ thấy cậu chẳng biết điều hơn cũng nên?

Advertisement / Quảng cáo

Hứa Tĩnh Xu rầu rĩ vò rối tóc, quyết định không thể để tấm sticker dành cho người trung niên này hủy mình được nên vẫn kiên nhẫn gửi tin nhắn: Xin lỗi, ban nãy tớ trượt tay nên gửi nhầm.

Sau khi tin nhắn này được gửi thành công, cậu lại nghĩ, lại gửi thêm: Tớ xin lỗi. Tớ sẽ không làm phiền cậu nữa đâu.

Lúc gửi cái tin này, Hứa Tĩnh Xu cực kì không cam lòng. Song cậu biết đây chỉ là kế đối phó tạm thời mà thôi, làm sao cậu có thể không làm phiền Hứa Uẩn Triết cho được? Cứ xem đó như đang cắm một lá cờ cho tương lai vậy.

Hứa Tĩnh Xu lại đợi thêm mười phút nữa nhưng vẫn chẳng thấy Hứa Uẩn Triết về. Cậu buồn ngủ quá nên đành leo lên giường đi ngủ.

Nhưng Hứa Tĩnh Xu mới nằm chưa được lâu, dường như mí mắt vừa khép thì đã nghe tiếng cửa mở.

Cậu ngồi dậy ngay tức thì, im lặng nhìn Hứa Uẩn Triết đang vào phòng.

Hứa Uẩn Triết chẳng hề ngước mắt lên, đặt sách trong tay xuống bàn học xong thì leo lên giường luôn.

Trái tim Hứa Tĩnh Xu đập thình thịch như nổi trống. Cậu đợi một lát vẫn chẳng nghe thấy tiếng động gì ở giường dưới bèn không khỏi rướn người nhìn xuống. Cậu bắt gặp Hứa Uẩn Triết đã nằm, nhắm mắt lại.

Ngủ nhanh vậy à? Hứa Tĩnh Xu nghĩ bụng chắc là chưa đâu, song nếu cậu thốt ra tiếng thì có lẽ hậu quả sẽ khó lường, đành phải dằn nỗi lo và quan tâm, nằm xuống lần nữa.

Chẳng hay Hứa Uẩn Triết có đọc tin nhắn không nhỉ? Cậu ấy nghĩ thế nào?

Hứa Tĩnh Xu không khỏi thấy hãi, lo rằng Hứa Uẩn Triết đã xóa cậu khỏi danh sách bạn bè.

Nhưng cậu đã quậy quá ư nhiều lần rồi, tuy đáy lòng rất sốt sắng, song cậu vẫn gắng nhẫn nhịn.

Chiều đến, tiếng chuông kết thúc nghỉ trưa vẫn chưa reo thì chuông báo thức của Hứa Uẩn Triết đã kêu.

Hứa Tĩnh Xu cũng bị đánh thức bởi âm thanh này. Cậu cầm điện thoại lên thì thấy còn mười phút nữa mới hết giờ nghỉ trưa, Hứa Uẩn Triết vẫn chưa nằm được hai mươi phút mà đã thức rồi?

Cậu ngớ người mất hai giây mới nhớ ra thầy chủ nhiệm đã nói Hứa Uẩn Triết là một người có mục tiêu, có kế hoạch, lòng nhất thời chùng xuống.

Hứa Tĩnh Xu cẩn thà cẩn thận leo xuống, vừa khéo thấy Hứa Uẩn Triết thức giấc. Rõ là hắn đang để ý đến cái nhìn tò mò của Hứa Tĩnh Xu, lúc đứng dậy cố tình dịch người mới không để đầu hai người chạm vào nhau.

Hứa Tĩnh Xu nghĩ mình còn chưa ra nông nỗi bị Hứa Uẩn Triết xem như không thấy, bèn không khỏi hí hửng. Song cậu chỉ hí hửng chưa đến ba giây đã phát hiện ra Hứa Uẩn Triết vẫn không định liếc cậu lấy một cái.

Hứa Uẩn Triết cầm sách trên bàn lên rồi đi ra ngoài.

Từ khi hắn thức dậy đến lúc ra khỏi cửa, tính thêm cả vụ đi giày và gấp chăn thì vẫn chưa tới ba phút.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!