Câu trả lời với Hứa Trọng Ngôn là "Tìm Uyển Uyển" của Phó Hồng Ưng đương nhiên không phải thật. Nhưng sau đó, Hứa Uẩn Triết vẫn không dám hỏi họ rốt cuộc là định đi đâu.
Hắn nhìn ra Phó Hồng Ưng hiểu rất rõ về tình trạng của Hứa Trọng Ngôn. Hắn không khỏi trộm nhìn sang bình nước đặt bên chân Hứa Vân Uyển.
Đó không phải là nước bình thường, còn người dì họ Phó đột ngột xuất hiện này là ai?
Tất cả như có đáp án khi họ đưa Hứa Trọng Ngôn đến bệnh viện tâm thần của thành phố Hoài Tả.
Phó Hồng Ưng vẫn luôn xử sự một cách bình tĩnh. Cô làm các thủ tục cho Hứa Trọng Ngôn thay Hứa Vân Uyển liền một mạch, Hứa Uẩn Triết và Hứa Vân Uyển chẳng phải làm gì, toàn là Phó Hồng Ưng làm giùm.
Cuối cùng, Hứa Trọng Ngôn được xếp vào khoa bệnh nhân nội trú, và ông vẫn đang say ngủ. Theo lời Phó Hồng Ưng thì ông đang nghỉ ngơi sau khi uống thuốc.
"Ông ấy tỉnh dậy xong thì hẵng chẩn đoán bệnh. Đợi khi nào có kết quả thì sẽ đưa đến chỗ tôi." Sau khi họ ra khỏi phòng bệnh đơn, Phó Hồng Ưng nói với Hứa Vân Uyển.
Hứa Vân Uyển gật đầu, thở dài khe khẽ, nói với giọng thổn thức: "Vất vả cho chị quá."
"Chẳng có gì đâu." Phó Hồng Ưng lắc đầu, tỏ vẻ cô chớ để trong lòng. Cô liếc sang Hứa Uẩn Triết, nói bằng vẻ dịu dàng: "Uẩn Triết à, ông ngoại đổ bệnh rồi. Sau này phải chăm sóc mẹ cho tốt đấy."
Advertisement / Quảng cáo
Hứa Uẩn Triết hãy còn đắm mình vào biến cố đột ngột, nghe vậy thì ngẩn người, "Vâng" một tiếng không đầu không đuôi.
Hình như Phó Hồng Ưng vẫn còn chuyện cần phải bàn với bác sĩ về Hứa Trọng Ngôn nên sau khi cô chào tạm biệt Hứa Vân Uyển thì rời đi trước.
Chẳng hiểu tại sao mà Hứa Uẩn Triết dõi theo bóng dáng rời đi của cô lại nảy sinh cảm giác khó tả: Hắn cảm thấy sự xuất hiện của Phó Hồng Ưng là để đối phó với việc này. Bởi tất cả sự sắp xếp và hành động của cô đều rất đỗi thong dong, vừa như thể cô đã biết từ lâu là sẽ xảy ra chuyện khôi hài này, vừa như thể cô đã chuẩn bị cách xử lí từ khướt.
Ví dụ như nước trong cái bình đã khiến Hứa Trọng Ngôn ngủ say, Hứa Uẩn Triết gần như khẳng định đó là vật đã chuẩn bị từ trước.
Câu nói ban nãy của Phó Hồng Ưng "Đưa đến chỗ tôi" là đưa đến đâu? Trông bác sĩ có vẻ rất tin tưởng Phó Hồng Ưng, phải chăng cô cũng là một bác sĩ, việc đưa Hứa Trọng Ngôn đến chỗ cô tức là chuyển viện?
Đương lúc Hứa Uẩn Triết thấy mông lung trước tình thế hiện tại, hao hết tâm tư để nghĩ đến vài hướng thì Hứa Vân Uyển bỗng thở dài, đoạn nhủ: "Chúng ta về nhà trước đi."
Hứa Uẩn Triết ngạc nhiên, càng thêm nghi ngờ không chừng tất cả mọi chuyện đều là màn sắp xếp của bà và Phó Hồng Ưng.
Nếu là vậy thì đúng là quá đáng sợ.
Nhớ tới câu "Mọi chuyện rồi sẽ ổn hơn thôi" Hứa Vân Uyển đã thốt ra mấy lần, đáy lòng Hứa Uẩn Triết không khỏi thấy hãi hùng. Hắn dè dặt hỏi: "Không ở lại để đợi ông tỉnh ạ?"
Hứa Vân Uyển nhíu mày: "Đã làm thủ tục nằm viện rồi, bác sĩ sẽ chăm nom tốt."
"Vẫn chưa có chẩn đoán bệnh mà vẫn có thể nằm viện được ư?" Hứa Uẩn Triết nghi ngờ.
Bà ngẩng đầu nhìn hắn, trong đôi mắt bà là sự khó hiểu, đoạn hỏi: "Ông ta đã điên từ lâu rồi, chẳng lẽ con không nhìn ra?"
Hứa Uẩn Triết bị hỏi, đoạn tim hắn run rẩy, đối mặt với một Hứa Vân Uyển ôm thái độ cấp bách, hắn nén bao hoang mang và bất an, cúi đầu. Bà nói Hứa Trọng Ngôn đã điên rồi bằng giọng rất đỗi khẳng định, vậy mà vô số lần trước đây khi Hứa Uẩn Triết đề nghị bà hãy đưa ông ngoại vào bệnh viện, câu trả lời của bà toàn là ông ngoại không có bệnh, không cần chạy chữa gì.
Sau khi Hứa Vân Uyển hỏi xong, trên mặt tức thì hiện vẻ hối hận. Một lúc sau, bà mới dịu giọng đi: "Mẹ xin lỗi, mẹ mệt quá. Chúng ta về nhà nhé, được không con?"
Nhìn vào đôi mắt đầy cầu xin của Hứa Vân Uyển, trái tim Hứa Uẩn Triết vừa cuống vừa đau. Hắn gật đầu, đồng ý về nhà với mẹ. Nhưng rốt cuộc đây có phải màn sắp đặt của Hứa Vân Uyển không? Nếu vậy, Hứa Uẩn Triết chợt thấy mẹ mình xa lạ khôn cùng.
Người lo lắng và thân thiết nhất với hắn suốt mười mấy năm qua, giờ hắn mới phát hiện ra mình chẳng hiểu bà nghĩ cái gì cả.
Và cả ông ngoại nữa, ông điên thật rồi ư? "Người Tĩnh An" mà ông ngoại cứ nhắc đến ba lần bảy lượt là ai? Là người yêu ngày xưa của Hứa Vân Uyển sao? Có khả năng nào là bố đẻ của hắn không?
Sau khi về đến nhà, Hứa Uẩn Triết lại đối mặt với khoảng sân đã không còn cây đào lần nữa.
Trong nhà đã không còn Hứa Trọng Ngôn, bỗng nhiên bầu không khí trở nên thoải mái hơn rất nhiều. Mà xen lẫn trong sự thoải mái này lại có thứ cảm giác kì ảo lạ lùng, một cảm giác trống rỗng làm cõi lòng Hứa Uẩn Triết khó có thể bình ổn.
Hắn nghĩ đến một khả năng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!