Chương 42: (Vô Đề)

Trường cấp ba huyện Lật Sơn là trường cấp ba trọng điểm của thành phố Hoài Tả, mỗi khóa 12 tổ chức lễ Trưởng thành và mít

-tinh tuyên thệ trước khi thi đại học sẽ luôn có cánh báo chí của địa phương đến theo dõi và đưa tin. Lần này cũng không ngoại lệ.

Dù trước đây Hứa Uẩn Triết chưa từng để bụng đến lễ Trưởng thành lần này, nhưng khi cái ngày đó đến, hắn vẫn thực sự cảm nhận được nhà trường và cả xã hội đã lên kế hoạch và chuẩn bị rất tỉ mỉ với sự kiện này.

Khá nhiều học sinh lẫn phụ huynh đều bộc lộ lòng nhiệt tình và mong đợi với sự kiện lần này. Sự kiện vừa mới bắt đầu là các học sinh và phụ huynh đã về chỗ ngồi được sắp xếp bởi ban Tổ chức, cùng nhau túc đẩy việc tiến hành lễ Trưởng thành một cách thuận lợi.

Nhiều năm qua, Hứa Uẩn Triết chưa bao giờ thấy Hứa Vân Uyển có một người bạn nào. Dù rằng đồng hương vẫn biết tính tình bà rất tốt, rằng bà là một người dịu dàng, song chưa có một bà con láng giềng nào có thể thực sự gần gũi với Hứa Vân Uyển đến mức này.

Cho nên, sự xuất hiện đột ngột của Phó Hồng Ưng quả là đã khiến Hứa Uẩn Triết phải ngạc nhiên. Hắn không biết mẹ có người bạn này từ bao giờ, trước đây cũng chẳng thấy bà nhắc đến hay liên lạc lần nào.

Sự kiện chính thức bắt đầu thì cánh phóng viên truyền thông cũng vào chỗ. Học sinh, thầy cô và cha mẹ cũng xếp thành hàng để tập hợp.

MC của đài truyền hình nhà trường chủ trì, lễ Trưởng thành và mít

-tinh tuyên thệ trước kì thi đại học của trường cấp ba huyện Lật Sơn đã chính thức bắt đầu!

Sau khi tiếng pháo giòn giã và tiếng chiêng trống dừng lại, lãnh đạo nhà trường bắt đầu phát biểu.

Hứa Uẩn Triết và đại diện của ban Xã hội đến bên sân khấu để chuẩn bị, sắp sửa lên sân khấu phát biểu.

Từ xa xa, hắn trông thấy Hứa Vân Uyển đứng trong hàng phụ huynh. Bà cũng nhìn thấy Hứa Uẩn Triết, mỉm cười gật đầu với hắn.

Advertisement / Quảng cáo

Thấy mẹ đứng trong đám đông, cõi lòng Hứa Uẩn Triết trở nên kiên định hơn nhiều. Dù ban đầu Hứa Uẩn Triết chẳng đánh giá cao sự kiện này, thậm chí không định kể với Hứa Vân Uyển thì đến giờ khắc này đây, khi hắn bắt gặp bà trong đám người, lòng bỗng nóng dần.

Hắn chợt thấy vui bởi mình có thể là đại diện học sinh lên phát biểu, chưa kể là lúc hắn phát biểu, mẹ còn chứng kiến ở dưới sân khấu.

Chắc hẳn mẹ sẽ rất kiêu ngạo vì hắn – Nghĩ vậy, Hứa Uẩn Triết cũng tự hào lây.

Cuối cùng cũng đợi đến lúc đại diện học sinh lên phát biểu, Hứa Uẩn Triết nghe MC thốt ra tên mình, cầm bài phát biểu đi đến bục phát biểu.

Tiếng vỗ tay như sấm rền truyền tới từ dưới sân khấu, Hứa Uẩn Triết dừng bước trước micro, nhìn đám người đông nghìn nghịt dưới sân khấu, trong lòng bỗng thấy căng thẳng dần. Hắn vội nhìn trong hàng phụ huynh thì bắt gặp ánh mắt đầy kiên định mà Hứa Vân Uyển đang trao cho hắn từ xa kia, hắn lấy lại sự bình tĩnh, mở tờ giấy bắt đầu dõng dạc đọc.

Trong lúc hắn phát biểu, có đôi ba phóng viên cầm máy ảnh đi đến bên cạnh hắn, chụp ảnh hắn.

Hứa Uẩn Triết liên tục nghe thấy tiếng tanh tách nhanh nhạy, đương lúc lơ đãng có liếc sang một phóng viên, không biết có bị anh ta chụp được không.

Bài phát biểu dài ba phút chẳng tính là lâu đối với Hứa Uẩn Triết. Hắn đọc bài phát biểu xong, đoạn thầm thở phào. Hắn nhìn thoáng qua chỗ dưới sân khấu, cúi đầu xuống sân khấu, trở về hàng của lớp.

"Ôi, ngầu ghê cơ!" Lý Sảng đứng bên cạnh Hứa Uẩn Triết huých vai hắn, nháy mắt rồi nói.

Lỗ Tiểu Văn cũng mỉm cười: "Cậu phát biểu hay lắm, chúc mừng cậu nhé."

Hứa Uẩn Triết xem như đã hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên, sau cơn căng thẳng thì nở nụ cười điềm nhiên. Kế đó, hắn còn phải tham gia lễ Khai bút, vì không cần tham gia lễ Đội mũ nên hắn định sau khi lễ Khai bút kết thúc là đi luôn.

Ban nãy lúc phát biểu, Hứa Trọng Ngôn đứng bên cạnh Hứa Vân Uyển nom rất bình thường. Ông cũng nhìn Hứa Uẩn Triết từ nơi xa bằng cái nhìn vừa vui mừng vừa kiêu ngạo như Hứa Vân Uyển. Bình thường dù Hứa Uẩn Triết có cảnh giác và lo lắng về ông ngoại mình nhiều đến đâu thì cũng đều là vì trạng thái tinh thần của ông không được tốt, thường ngày khi ông bình thường vẫn đối xử hắn rất tốt – Hứa Uẩn Triết biết điều này.

Đại diện phụ huynh học sinh lên phát biểu, vừa khéo là phụ huynh của đại diện ban Xã hội. Ông bố nọ kết thúc bài phát biểu xong, MC cầm tờ lịch trình đẩy sự kiện đến trình tự khác, sau khi tất cả học sinh cùng nhau ngâm bài kinh điển "Lễ vận đại đồng thiên" thì mới tiến hành lễ Khai bút.

Vào khoảnh khắc đó, giọng đọc lanh lảnh trước tượng Khổng Tử vang rền, tiếng đọc chậm đầy hăng say của tất cả học trò vang vọng từ trong ra ngoài, nhịp điệu và âm luật kinh điển khiến việc đọc diễn cảm trở nên vang vẳng và đầy sức sống, phấn chấn lòng người.

Khá nhiều phụ huynh sau khi nghe con mình đọc xong thì xúc động rơi nước mắt.

Đến lễ Khai bút, rất nhiều cha mẹ cầm điện thoại và máy ảnh lên, chụp cho con em mình ngay trước điện chính.

Một sự kiện đầy tính nghi thức này cũng mang yếu tố hình thức theo công tác dàn xếp và bày vẽ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!