Chương 36: (Vô Đề)

Hứa Tĩnh Xu vẫn chưa kịp giải thích thì họ đã tình cờ gặp Lý Sảng và Dương Mẫn Hiền ở trước cổng sân chính của kí túc xá nam.

Hai người họ quấn lấy Hứa Uẩn Triết để trò chuyện suốt nên Hứa Tĩnh Xu không có cơ hội xen vào, đành phải đi cùng họ suốt dọc đường, chứng kiến Hứa Uẩn Triết làm như chẳng thấy mình.

Hứa Tĩnh Xu đói đến nỗi bụng kêu ọt ọt mãi, đi ngang qua cửa quầy hàng nhưng lại không nỡ đi vào mua đồ ăn. Khó lắm mới đến được lớp, cậu đang định đi về chỗ mình theo thói quen, đi được nửa chợt nhớ ra đã đổi chỗ, và cậu không biết giờ mình ngồi ở đâu.

Thấy ba người khác đã đi về phía chỗ ngồi mới, mục tiêu của Hứa Tĩnh Xu vội tập trung vào Hứa Uẩn Triết, nhớ ra chỗ của mình chỉ cách chỗ Hứa Uẩn Triết một lối đi bèn vội đuổi theo.

Một bạn khác đã ngồi một bên Hứa Uẩn Triết, Hứa Tĩnh Xu nhìn thoáng qua chỗ ngồi trống ở dãy khác, tức thì ngồi xuống giải thích với Hứa Uẩn Triết: "Tớ không cố ý để bị mất đâu. Tớ không ngờ an ninh ở thị trấn lại không tốt đến thế. Cũng là tại tớ sơ sót cả, tưởng khóa chính là xong, nào ngờ tên trộm không trộm xe mà chỉ trộm mỗi bình ắc

-quy! Nửa đêm nửa hôm, chẳng có bóng ai trên đường, căn bản không tìm được kẻ hiềm nghi."

"Cậu phát hiện bình ắc

-quy bị trộm vào lúc "nửa đêm" ư?" Hứa Uẩn Triết lấy quả trứng làm bữa sáng từ trong túi nilon, quay đầu sang nhìn cậu đầy lạnh lùng.

Hứa Tĩnh Xu nghe vậy bèn ngớ người, chớp mắt, khóe miệng giần giật, nở một nụ cười chẳng ra cười.

Đối mặt với sự chất vấn bằng gương mặt không biểu cảm của Hứa Uẩn Triết, Hứa Tĩnh Xu gắng nuốt nước bọt xuống, ấp a ấp úng: "Chơi "Liên Minh Huyền Thoại"." Dứt lời, cậu lập tức đưa tay ra, bắt quả trứng luộc Hứa Uẩn Triết ném sang.

"Nếu hai ngày này cậu muốn lái xe thì tớ đưa xe tớ cho cậu lái." Hứa Tĩnh Xu nói xong, lấy hai cái chìa khóa từ trong túi – Lần lượt là chìa khóa xe của cậu và của Hứa Uẩn Triết, đặt hết lên bàn Hứa Uẩn Triết, "Nếu cậu vội thì chiều nay tớ xin nghỉ, đi Hoài Tả mua bình ắc

-quy trả lại cậu."

Hứa Uẩn Triết lấy lại chìa khóa xe mình, bỏ vào ngăn kéo, không thèm nhìn cậu mà nói: "Tôi không vội."

Advertisement / Quảng cáo

Nhìn chiếc chìa khóa còn ở trên bàn, Hứa Tĩnh Xu đành chịu, chợt nói: "Tớ cũng không ngờ lại xảy ra chuyện đó."

Hứa Uẩn Triết toan nói nếu cậu không đi chơi net, còn chơi đến tận nửa đêm thì có lẽ bình ắc

-quy sẽ không bị trộm. Nhưng thốt ra câu đó lại như đang xen vào việc người khác, hắn bèn giấu trong lòng, hờ hững nói: "Cuối tuần này tôi sẽ về nhà, cậu trả lại xe cho tôi trước lúc đó là được." Nói xong, hắn lại lấy cái chìa khóa ra lần nữa, đưa cho Hứa Tĩnh Xu.

Hứa Tĩnh Xu vừa xấu hổ vừa áy náy, cầm chiếc chìa khóa. Xem ra Hứa Uẩn Triết giận thật rồi – Hứa Tĩnh im lặng thở dài, quyết định tạm thời không làm phiền hắn nữa.

Thật ra thì Hứa Tĩnh Xu chưa ăn sáng. Vì ngủ muộn quá nên cậu dậy muộn, ra khỏi nhà rất vội vã. Nhìn quả trứng luộc trong tay, trong lòng Hứa Tĩnh Xu có thứ cảm xúc nói không nên lời.

Hình như Hứa Uẩn Triết không muốn bắt gặp cậu đi ra quán net chơi game, song nếu bắt cậu phải đảm bảo không bao giờ chơi game nữa thì chẳng thực tế chút nào. Hứa Tĩnh Xu thừa biết mình không làm được, vả lại hai người vẫn chưa xác nhận quan hệ, cậu cứ nói gì nghe nấy với Hứa Uẩn Triết mãi thì chẳng phải là thiệt thòi lắm ư?

Hứa Tĩnh Xu cũng không bằng lòng để bây giờ mình phải hi sinh nhiều đến mức đó vì Hứa Uẩn Triết.

Tiếng chuông của tiết đọc bài sớm đã reo lên rất nhanh. Hứa Tĩnh Xu tìm chiếc chìa khóa của ngăn kéo, đang định mở khóa thì cúi đầu nhận ra đây không phải chìa khóa của mình.

Cậu ngạc nhiên ngẩng đầu thì thấy một bạn cùng lớp đang chạy tới chỗ mình. Đối phương thở hồng hộc, nhìn cậu hỏi: "Hả? Sao mày lại ngồi đây? Vào học rồi kìa."

Không phải là… Hứa Tĩnh Xu giật mình nhìn Hứa Uẩn Triết, nhưng Hứa Uẩn Triết còn chẳng thèm liếc sang lấy một cái, Hứa Tĩnh Xu hoàn toàn không thể hỏi hắn.

"Mày ngồi đây à?" Hứa Tĩnh Xu không kịp phản ứng lại.

Đối phương gật đầu ra chiều khẳng định, đoạn nói: "Tao ngồi đây. Chỗ mày là ở đằng sau." Cậu ta hất cằm ra đằng sau.

Hứa Tĩnh Xu không khỏi liếc Hứa Uẩn Triết lần nữa, tiếc thay Hứa Uẩn Triết vẫn không đáp lại. Cậu đành phải nở nụ cười ngượng với cậu bạn này, đứng dậy ngồi xuống ghế sau.

Lần này Hứa Tĩnh Xu thực sự xác định đây là chỗ ngồi của mình, ngay cả sách trên mặt bàn hay chìa khóa ngăn kéo cũng là của cậu tất.

Nhớ đến lời trước đó của Hứa Uẩn Triết là chỗ ngồi của họ chỉ cách nhau mỗi một lối đi, Hứa Tĩnh Xu nào ngờ lại cách xa nhau vậy. Nếu lúc đó Hứa Tĩnh Xu đã nghe cái câu "tiện chuyển" Hứa Uẩn Triết thốt ra thấy khó tin thì bây giờ cái "tiện chuyển" đó đã thực sự nằm ngoài dự đoán của Hứa Tĩnh Xu.

Nhìn bóng dáng Hứa Uẩn Triết, sự áy náy trong lòng Hứa Tĩnh Xu càng sâu hơn. Cậu mở ngăn kéo, lấy bút trong hộp, viết vẽ lên quả trứng luộc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!