Chương 29: (Vô Đề)

Tình hình trước mắt làm Hứa Uẩn Triết thấy khó hiểu – Hắn chưa bao giờ gặp chuyện như vậy bao giờ. Sự rời đi của bạn cùng phòng và bạn cùng bàn tạo ra một thứ cảm giác không thực cho Hứa Uẩn Triết: Chẳng lẽ sự hiện hữu của hắn là một sự tổn thương đến người khác ư? Chuyện này quá đỗi hoang đường.

Tắm xong, Hứa Uẩn Triết ngồi trên giường, suy nghĩ muốn xem video trận đấu nảy lên trong đầu, nhưng cứ tưởng tượng đến chuyện giường trên đã trống bèn quẳng suy nghĩ đó đi. Hắn đứng dậy, ngồi trước bàn học, tìm vài bộ đề thi toan làm một lát.

Chẳng biết bạn cùng phòng mới của hắn là ai nhỉ? Phải chăng người tiếp theo cũng sẽ rời đi vì "quá áp lực"? Hứa Uẩn Triết khóc không nổi mà cười cũng chẳng xong. Mặc dù hắn rất muốn bình tĩnh lại, song những suy tưởng tương tự vẫn cứ lặp đi lặp lại trong đầu hắn.

Cốc cốc cốc! Cốc cốc cốc!

Bỗng, ngoài cửa có tiếng gõ cửa.

Hứa Uẩn Triết giật mình nhìn về phía cửa, lại liếc sang đồng hồ – Đã qua thời gian tắt đèn của khu sinh hoạt rồi, ai tới vậy?

"Ai đấy?" Chẳng lẽ là thầy cô? Hay là Đàm Học Tùng đã chuyển sang phòng khác phát hiện để quên thứ gì đó lên quay lại lấy?

Ngoài cửa không đáp càng làm Hứa Uẩn Triết thấy nghi ngờ. Hay là mình nghe lầm? Dẫu sao thì bình thường vào lúc này chắc sẽ không có ai xuất hiện đâu.

Cốc cốc cốc!

Đương lúc Hứa Uẩn Triết quyết định sẽ không ra xem thử thì tiếng gõ cửa lại xuất hiện.

Tóm lại là không thể nào có nguy hiểm gì được. Mặc dù trong lòng Hứa Uẩn Triết đã cảm thấy không vui vì người đứng ngoài cửa không trả lời nhưng vẫn đứng dậy mở cửa.

Advertisement / Quảng cáo

Lúc mở cửa ra, bắt gặp Hứa Tĩnh Xu đang ôm ga giường và chăn đệm đứng ngoài cửa, Hứa Uẩn Triết ngớ người.

Gì, gì đây?

"Hi, chào buổi tối." Hứa Tĩnh Xu mỉm cười chào hắn.

Thấy cậu định tự mình vào cửa, Hứa Uẩn Triết vội giang hai tay chặn ngang cửa lại, nhìn cậu với vẻ khó hiểu, đoạn hỏi: "Thế này là sao?"

Hứa Tĩnh Xu đeo kính, nghe vậy bèn đẩy kính lên, nói một cách nghiêm trang: "Quên giới thiệu với cậu. Từ nay trở đi, tớ là bạn cùng phòng mới của cậu đó."

Từ khi Hứa Uẩn Triết thấy cậu xuất hiện như vậy trước cửa phòng là trong lòng đã dự đoán trước được rồi, nhưng nào có ai lại xuất hiện kiểu thế đâu? Vào lúc cả khuôn viên trường đã im phăng phắc, ôm đệm chăn xuất hiện bất thình lình – Đây là cách chuyển phòng ngủ kì lạ nhất mà Hứa Uẩn Triết từng chứng kiến.

Hứa Tĩnh Xu thấy hắn vẫn chẳng nhường đường bèn tiện thể nói luôn: "Lần thi này tớ lọt top 50 toàn khối nên đã đệ đơn xin nhà trường chuyển vào kí túc xá bé của khu dạy học. Quản lí kí túc xá đã đồng ý rồi!" Thừa cơ Hứa Uẩn Triết nghe cậu kể, cậu cúi người toan lẻn vào cửa từ dưới cánh tay Hứa Uẩn Triết.

Tiếc là chiều cao cả hai xêm xêm nhau, Hứa Tĩnh Xu lại ôm cả ga lẫn đệm chăn, chiêu này hoàn toàn không thực hiện được, cuối cùng vẫn là Hứa Uẩn Triết nhường đường để tránh đụng chạm.

"Ban nãy họ bảo tớ đợi sắp xếp đã." Hứa Tĩnh Xu vào phòng xong bèn ngó nghiêng, đặt đống đồ lên giường trên, "Tớ nghe bảo căn phòng này đang thiếu một giường bèn chớp thời cơ nói là em muốn ở phòng này."

Chớp thời cơ? Sao cậu thốt ra khỏi miệng được hay thế nhỉ? Hứa Uẩn Triết nghẹn lời một lúc rồi mới hỏi: "Cậu cố tình đúng không?"

Hứa Tĩnh Xu trải đệm chăn của mình ra, ngoái đầu lại hỏi: "Ý cậu là chuyện gì?"

Lần thứ hai, Hứa Uẩn Triết chẳng đỡ lời được.

Thấy Hứa Tĩnh Xu cởi giày leo lên giường, bắt đầu sửa sang lại cái "giường ngủ mới" của mình, đầu Hứa Uẩn Triết bắt đầu thấy đau. Hắn chẳng biết làm sao bèn nhìn ra ngoài, hành lang đen ngòm, đành phải đóng cửa lại, đoạn nói: "Nào có ai chuyển phòng ngủ mà chuyển chăn đệm đến trước, còn đồ khác vẫn chưa chuyển đâu?" Hứa Uẩn Triết nhìn, cái tên này còn chẳng cầm dép lê theo, đây là cách chuyển vào ở kiểu gì vậy?

"Tớ chịu rồi, tớ sốt ruột mà." Hứa Tĩnh Xu mừng rỡ phát hiện ra bộ đồ ngủ đã bọc trong chăn. Cậu ngồi bên mép giường, đôi chân dài buông thõng xuống, "Vả lại, cổng sân kí túc xá sắp đóng rồi, tạm thời tớ không thể chuyển hết tất cả đồ đạc sang được."

Hứa Uẩn Triết nhận ra trọng điểm cuộc đối thoại của hai người bị lệch đi bèn hỏi thẳng: "Cậu không biết đợi đến mai hẵng chuyển à?"

"Thì nãy vừa nói rồi còn gì, tớ sốt ruột mà." Nói xong, cậu nháy mắt với Hứa Uẩn Triết một cái.

Hứa Uẩn Triết tức thì bực chẳng thiết nói thêm một câu nào nữa.

Tuy việc Hứa Tĩnh Xu còn chưa mang dép lê theo mà đã tuyên bố muốn chuyển vào là một chuyện rất đỗi buồn cười và không tài nào mường tượng nổi đối với Hứa Uẩn Triết, song cuối cùng thì Hứa Uẩn Triết vẫn không thể không chấp nhận sự thật này, bởi vì hắn không tìm ra nổi một lí do để phủ định kết luận đó.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!