Từ trước khi thi học kì giai đoạn một, trường đã bắt đầu chuẩn bị cho buổi lễ trưởng thành dành cho lớp 12. Hiện giờ, cùng với việc kì thi cuối kì giai đoạn một đã kết thúc, buổi lễ trưởng thành và buổi mít
-tinh tuyên thệ một trăm ngày trước khi thi đại học cũng đang được xếp lịch trình, được tổ chức vào cuối tuần kế tiếp tại miếu Khổng Tử của thành phố Hoài Tả.
Hứa Uẩn Triết là học sinh có thành tích tốt nhất ban Tự nhiên nên được quyết định làm đại diện học sinh, phải phát biểu thay cho học sinh ban Tự nhiên ở buổi mít
-tinh. Lúc nghe thấy tin này từ thầy chủ nhiệm, Hứa Uẩn Triết không khỏi nhíu mày.
"Em cứ làm theo như bài phát biểu trước đó, chuẩn bị bài phát biểu cho tốt, lúc ấy cứ xuôi theo cảm xúc là được. Đại diện học sinh ban Xã hội sẽ phát biểu ngay sau em." Trong lời của thầy chủ nhiệm chứa giọng điệu khích lệ.
Hứa Uẩn Triết chẳng từ chối với việc mình phát biểu bởi dù gì thì đây cũng không phải lần đầu tiên hắn bị điểm mặt gọi tên, thế nhưng theo quy định của năm vừa rồi, đại diện học sinh phải tham gia lễ đội mũ, mà lễ đội mũ phải có phụ huynh tham gia – Chuyện này thực sự đem tới một nan đề cho Hứa Uẩn Triết.
Trong nhà hắn, ai là phụ huynh của hắn đây? Đối với Hứa Uẩn Triết thì dĩ nhiên đáp án sẽ là Hứa Vân Uyển, nhưng phụ huynh thực sự của hắn cũng là Hứa Trọng Ngôn nữa. Hứa Uẩn Triết không chắc nếu hắn mời mẹ tham gia lễ đội mũ của mình thì Hứa Trọng Ngôn có phê bình kín đáo hay không. Nếu Hứa Trọng Ngôn cũng xuất hiện tại buổi lễ trưởng thành, lỡ ông lại bị người khác bất cẩn kích thích, lại làm ra chuyện dị hợm gì thì đến lúc đó sẽ phải xử lí như thế nào?
"Sao thế?" Thầy chủ nhiệm thấy mặt hắn lộ vẻ khó xử, đoạn nói, "Nếu em thấy việc viết bài phát biểu có khó khăn gì thì cứ làm bản nháp rồi thầy trau chuốt lại giúp em."
Hứa Uẩn Triết lắc đầu: "Có thể để Lỗ Tiểu Văn làm đại diện học sinh để phát biểu không thầy? Cách ăn nói của cậu ấy hùng hồn, buổi lễ này chẳng đáng là gì với cậu ấy cả."
Nghe vậy, thầy chủ nhiệm cười trừ, hai tay khẽ vuốt nhau, nói với vẻ khó xử: "Đúng là khí chất và các mặt khác của em ấy tốt thật, nhưng… Lần này em ấy thi chỉ đạt hạng năm. Nếu để em ấy phát biểu thì có lẽ sẽ không thích hợp cho lắm."
Advertisement / Quảng cáo
"Thì bảo cái bạn hạng hai…" Hứa Uẩn Triết vừa nói được nửa thì phát hiện nụ cười của thầy chủ nhiệm trở nên lúng túng bèn đoán ra được lòng riêng của thầy – Học sinh đứng hạng hai không ở trong lớp thầy nên thầy hi vọng học sinh của mình lên làm đại diện phát biểu hơn.
Có lẽ thầy chủ nhiệm đã biết mình bị nhìn thấu, đành trơ mặt nói: "Em có khó khăn gì thì cứ nói ra đi! Không có thời gian viết bài phát biểu hả?"
"Không phải ạ." Hứa Uẩn Triết đành nói thẳng, "Em không tham gia lễ đội mũ được không thầy? Trông kì cục, với cả người nhà em cũng không có thời gian để tham gia."
Thầy chủ nhiệm ngạc nhiên chớp mắt, cười như trút được gánh nặng: "Được. Nhưng em sẽ không tham gia thật à? Đó là một nghi thức rất có ý nghĩa đấy. Vả lại, ngoại hình của em tốt như thế, không tham gia thì tiếc lắm!"
Nghe nói có thể không cần tham gia lễ đội mũ, Hứa Uẩn Triết yên tâm, đáp lại với vẻ chắc chắn: "Em không tham gia đâu ạ."
"À…" Thầy chủ nhiệm nhìn hắn, trưng vẻ mặt tiếc nuối.
Bàn xong chuyện lễ trưởng thành với thầy chủ nhiệm xong, Hứa Uẩn Triết tưởng rằng mình về lớp tiếp tục tự học được rồi, nào ngờ thầy chủ nhiệm lại chưa bảo hắn đi, lại nhắc đến một chủ đề khác.
Thầy chủ nhiệm gọi tên hắn một cách nghiêm túc, hai tay vẫn đang vuốt phẳng nhau. Miệng thầy mấp máy mấy bận rồi mới lên tiếng: "Em ở kí túc xá bé được hơn một tháng rồi, đã quen chưa?"
Hứa Uẩn Triết hoàn toàn chẳng nghe ra câu hỏi này sẽ là khởi đầu cho chủ đề nào, bèn lấy làm lạ. Hắn gật đầu, đoạn đáp: "Cũng ổn ạ."
"Có áp lực lắm không?" Thầy chủ nhiệm dè dặt hỏi.
Thấy vậy, Hứa Uẩn Triết càng thấy lạ hơn. Hắn nghĩ một chốc rồi đáp: "Cũng tạm ạ."
"À… Thầy nghe giáo viên chủ nhiệm của Đàm Học Tùng kể rằng em ấy cũng là một học sinh rất chăm chỉ. Em cũng yêu học tập lắm đấy thôi, cho nên ban đầu thầy cứ tưởng xếp cho hai em cùng một phòng thì sẽ hợp lí lắm." Nói tới đây, thầy chủ nhiệm lần lữa ngừng lại.
Ban đầu cứ tưởng? Hứa Uẩn Triết giật mình hỏi: "Làm sao vậy thầy?"
Thầy chủ nhiệm cười đầy lúng túng, đoạn nói: "Đàm Học Tùng nói với giáo viên chủ nhiệm em ấy là em chơi game điện thoại trong phòng, tạo áp lực rất nặng cho em ấy. Em ấy xin đổi phòng ngủ."
Nghe thế, Hứa Uẩn Triết ngớ người.
"Thầy biết, hiện giờ các em ôn tập rất căng thẳng, áp lực nặng nề, đôi khi cần phải thả lỏng cho bản thân. Nhưng có lẽ khả năng chịu áp lực của mỗi người là khác nhau, tâm lý của Đàm Học Tùng khá nhạy cảm, dễ bị ảnh hưởng bởi áp lực. Thi học kì giai đoạn một lần này, em ấy chỉ đạt hạng bốn mươi, rớt ba mươi hai hạng so với thi cuối kì của kì trước. Đương nhiên, em ấy không phải học sinh duy nhất bị như thế, không thể chỉ biết lo nghĩ cho cảm xúc của riêng mình em ấy được.
Nhưng thầy biết, thành tích của em xưa giờ rất ổn định, tính em lại là một đứa trẻ vừa chín chắn vừa kiên cường, nên lần này chỉ đành để em phải chịu ấm ức thôi." Thầy chủ nhiệm nói hết một tràng, hoàn toàn không để Hứa Uẩn Triết có cơ hội nói xen vào, dứt lời xong bèn nhìn đôi mắt Hứa Uẩn Triết một cách khẩn khoản.
Tại sao cậu ta lại nói hắn chơi game ở trong phòng? Hứa Uẩn Triết thấy oan quá đỗi. Từ khi lên cấp ba, Hứa Uẩn Triết đã gỡ hết game trong điện thoại. Đến giờ, thậm chí hắn còn quên tài khoản và mật mã game của mình nữa là, thế mà lại bị bạn cùng phòng bình thường chẳng hay trò chuyện gì nói như vậy, hắn vừa khó hiểu vừa thấy vô tội, chỉ biết dở khóc dở cười trong lòng.
Hứa Uẩn Triết chẳng nuốt trôi cục tức này, kìm lòng không đặng mà nói: "Em không chơi game." Song, thành tích của Đàm Học Tùng thực sự đã rớt thảm hại đến vậy ư? Bởi vì sống với hắn nên áp lực quá nặng?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!