Khó lắm mới có một cuối tuần trọn vẹn vì tuần thi cử, kết quả trong nhà lại xảy ra chuyện đó, Hứa Uẩn Triết chỉ thấy cuối tuần này trở nên dài vô cùng.
Hai người khách ở phòng phía Tây đã trả phòng rời đi ngay trong đêm cây đào bị đào lên.
Lúc đó Hứa Uẩn Triết muốn yên tĩnh nên chẳng giữ lại, chỉ làm thủ tục trả phòng cho họ.
Đợi đến khi họ đi tới cửa sân, Hứa Uẩn Triết mới chợt ra còn một chuyện bèn vội đuổi theo, nhờ họ sau khi về đừng gõ về chuyện liên quan đến đêm đó trên khung bình luận người mua trên mạng. Bởi vậy, Hứa Uẩn Triết còn đưa họ một số chi phí làm tiền bồi thường.
Có lẽ đối phương thấy thái độ Hứa Uẩn Triết thành khẩn, hiểu được nỗi khó xử của hắn nên tạm đồng ý với hắn.
Nhưng Hứa Uẩn Triết nhìn biểu cảm của họ, nghĩ thầm sau khi họ về chắc sẽ không đề cử cái khách sạn này với người nhà hay bạn bè nữa, chính họ lại càng không đến.
Hôm đó lúc đêm đã về khuya hơn, Hứa Trọng Ngôn "khôi phục bình thường" phát hiện khách trong nhà đã đi hết bèn hỏi đã xảy ra chuyện gì.
Hứa Vân Uyển không đáp, Hứa Uẩn Triết cũng vậy.
Advertisement / Quảng cáo
Hứa Trọng Ngôn hết cách với họ bèn trầm ngâm một lát với cái hố còn để lại trong sân khi cây đào bị đào lên, lần thứ hai cầm xẻng, bình tĩnh lấp đống đất bên ngoài hố vào.
Hứa Uẩn Triết nhìn bóng dáng đương lấp đất của ông dưới ánh trăng, trong lòng bỗng thấy lạnh căm – Tuy ông ngoại chẳng biết tại sao những người khách đó lại đi mất nhưng hình như ông không hề thấy bất ngờ với sự biến mất của cây đào chút nào.
Lẽ nào ông vẫn nhớ là ông đã tự đào cây đào lên? Nghĩ đến đó, Hứa Uẩn Triết không khỏi nhìn Hứa Vân Uyển.
Bà đang im lặng nhìn Hứa Trọng Ngôn trong sân, khuôn mặt sáng rỡ như ánh trăng. Mãi lâu sau, bà bỗng ngẩng đầu nói với Hứa Uẩn Triết: "Mẹ sẽ nghĩ cách."
Lòng Hứa Uẩn Triết hơi run rẩy, đoạn hỏi với vẻ không chắc chắn: "Rốt cuộc thì ông ngoại có điên không ạ? Ông vẫn nhớ là ông đào cây lên."
Trên mặt bà không hề có sóng gợn, đôi mắt an hòa như ánh trăng, chợt nói: "Ông ta bị điên, ông ta nên bị điên chứ."
Đã một ngày trôi qua, một Hứa Uẩn Triết đã ngồi trong lớp nhớ đến biểu cảm lúc đó của Hứa Vân Uyển vẫn không tài nào hiểu được.
Nét mặt đó của Hứa Vân Uyển quá đỗi xa lạ khiến Hứa Uẩn Triết vừa hoang mang vừa thầm thấy sờ sợ. Hắn dự cảm một chuyện hắn hoàn toàn không đoán trước được sắp sửa xảy ra rồi.
Đêm đó, điều làm Hứa Uẩn Triết thấy bối rối là khi chuyện xảy ra, Hứa Tĩnh Xu đang ở ngay tại đó.
Trước đây tuy bọn Lý Sảng cũng đến nhà hắn làm khách nhưng trong mắt họ, Hứa Trọng Ngôn chỉ là một ông già vừa yêu cầu nghiêm khắc vừa thiếu cảm giác thân thiện. Dáng vẻ thất thố đó của Hứa Trọng Ngôn chưa từng xuất hiện trước mặt người khác trừ người nhà.
Hứa Uẩn Triết cực kì bực bội.
Tại sao lại bị Hứa Tĩnh Xu – người không thân với hắn lắm – nhìn thấy? Nếu là bọn Lý Sảng, mọi người còn là bạn bè, vẫn sẽ có lòng thông cảm không kể cho nhau nghe, thế nhưng đối phương lại là Hứa Tĩnh Xu…
Trong mắt Hứa Uẩn Triết, quan hệ giữa cả hai vừa xa lạ vừa không hoàn toàn xa lạ cho lắm nên đẩy sự khó xử của hắn lên đến đỉnh điểm. May thay khi về trường vào tiết tự học tối chủ nhật, Hứa Tĩnh Xu không hề xuất hiện – CFT League tổ chức trận chung kết cuối cùng vào tối chủ nhật, Hứa Tĩnh Xu và bọn Tiền Trình đã kết nhóm đi ra quán net ngoài trường xem livestream rồi.
Tuy trên thời khóa biểu đã sắp xếp mỗi môn vào mỗi tiết tự học nhưng bình thường thì giáo viên bộ môn không chắc sẽ đứng lớp. Đám học sinh say sưa với game đó trốn học ra ngoài chơi trong tiết tự học vẫn còn có thể xem như là "có thể hiểu được".
Song, kì thi học kì giai đoạn một vừa mới kết thúc thì ngay sau đó sẽ là tuần công bố điểm. Dựa theo lệ thường, các giáo viên tranh thủ thời gian cuối tuần để tăng ca chấm thi chắc chắn sẽ mang tập bài thi đã chấm xong xuất hiện ngay trong đêm đó. Mấy người kia biết rõ vậy rồi mà còn trốn học, đúng là hoàn toàn không để giáo viên lẫn thi đại học vào mắt.
Nhưng Hứa Uẩn Triết vẫn chưa nghĩ ra đối mặt với Hứa Tĩnh Xu ra làm sao nên cậu không xuất hiện mới là tốt nhất.
Vì mọi người đều biết chắc chắn đêm nào sẽ công bố điểm môn nào nên tuy tiếng chuông tiết tự học đã reo nhưng học sinh trong lớp vẫn bộc lộ sự hưng phấn khó nhịn, kể cả tiếng nói chuyện riêng hay tiếng thảo luận cũng bị mọi người cố ý đè thấp không như lúc thường.
Lý Sảng ngồi đằng sau Hứa Uẩn Triết, chẳng biết là vì phấn khích hay hồi hộp mà cứ hay rung chân. Lưng ghế Hứa Uẩn Triết tựa vào bàn cậu ta, sau khi vào lớp được mười phút, cuối cùng thì Hứa Uẩn Triết cũng chẳng thể nhịn được trước việc ghế mình bị rung không ngơi nghỉ bèn dịch ghế lên trước một chút, rời khỏi cái bàn của Lý Sảng.
Hứa Uẩn Triết ngạc nhiên phát hiện ra hình như bạn cùng bàn của hắn không hề thấy hồi hộp vì việc công bố điểm thi.
Bốn mươi phút trước khi vào lớp, Hứa Uẩn Triết đến phòng học là đã thấy Nghê Tông Thi ngồi trên ghế đọc sách rồi. Giờ đã hơn một tiếng trôi qua, dường như Nghê Tông Thi vẫn giữ tư thế ngồi như lúc đầu cứ như ngồi thiền vậy, không hề bị ảnh hưởng bởi môi trường ồn ào xung quanh.
Nhìn dáng vẻ cố gắng như vậy của cậu ta, Hứa Uẩn Triết không khỏi nghĩ: Hi vọng điểm thi lần này của cậu ấy có thể tiến bộ hơn lần trước.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!