Sau khi Hứa Trọng Ngôn tha cả cây đào ra ngoài sân xong còn đứng ngoài cửa chửi bới om sòm khiến khá nhiều khách du lịch chú ý. Đôi vợ chồng vốn ngồi trong sân ăn cơm tối cũng hoảng hốt buông bát đũa, im lặng về phòng.
Rất nhanh sau, Hứa Trọng Ngôn đứng ngoài cửa chửi đủ bèn cất bước về, làm như không thấy Hứa Uẩn Triết đương đứng ngay sảnh trước, cứ như thể hắn là không khí vậy. Ông đi thẳng về gian giữa ngay, sau khi đóng cửa lại bèn im ắng.
Hứa Uẩn Triết cảm giác trái tim mình như sắp nhảy ra khỏi ngực. Hắn hoảng hốt nhìn về phía Hứa Tĩnh Xu song chẳng thấy rõ biểu cảm đối phương nên dời mắt đi, xoay người trốn về phòng.
Thế nhưng, sau khi hắn về phòng chưa được bao lâu lại thấy không đúng, bèn ra ngoài để tìm kiếm cây đào đã bị vứt bỏ đó ngay.
Hứa Tĩnh Xu vẫn đứng trong sân thấy hắn đi ra bèn vội vã theo đuôi.
Ở ngoài cửa khách sạn có vài người hàng xóm đương thủ thỉ khe khẽ, cũng có khách du lịch đi ngang qua đứng bắt chuyện trước cửa, bàn tán về chuyện vừa mới xảy ra.
"Tôi đã bảo lâu rồi mà, cái ông nhà họ Hứa đó có vấn đề. Ông ta xem cái cây thành người đã trộm con gái ông ta." Một bà già ra vẻ bí ẩn, nói với ông chủ bán móng heo muối đến từ vùng khác ngay phố đối diện một cách đắc ý.
Ông chủ đến từ vùng khác thấy Hứa Uẩn Triết ra ngoài cửa, vẻ hóng hớt vừa dứt trên mặt đã bùng lên, ánh nhìn trở nên dò xét.
Hứa Uẩn Triết chẳng thèm quan tâm, tìm kiếm dựa theo bùn đất rơi xuống từ cây đào, cuối cùng cũng thấy cây đào bị vứt ở nơi đầu cầu đá.
Cây đào vừa khéo bị vứt ở ngay bên cạnh cửa hàng hoành thánh, bà chủ cửa hàng hoành thánh vừa thấy Hứa Uẩn Triết đã nói ngay: "Này, nhà cháu bị làm sao đấy? Đang yên đang lành sao lại để cây ở cửa nhà tôi?"
Advertisement / Quảng cáo
"Cháu xin lỗi, cháu sẽ tìm người đến xử lí ngay." Hứa Uẩn Triết giải thích liên miệng.
Bà chủ không vui, trợn mắt nói: "Tìm người xử lí? Chính cậu không xử lí được à? Vứt cây ngay cửa nhà tôi, nhà tôi còn làm ăn thế nào nữa?"
Hứa Uẩn Triết chẳng biết nên mang cây đào này đi như thế nào nữa, lại vì vẻ khinh khỉnh trong mắt bà chủ làm lưng ngứa ngáy, đành phải đáp: "Cháu xin lỗi, cháu xin lỗi ạ. Cháu đưa nó đi ngay đây."
"Hứa Uẩn Triết." Bỗng, Hứa Tĩnh Xu gọi hắn từ đằng sau.
Hứa Uẩn Triết quay đầu lại bèn thấy cậu đã dẫn theo người phụ trách quản lí môi trường trong thị trấn tự bao giờ. Thấy nhân viên quản lí trưng vẻ mặt nghiêm túc, Hứa Uẩn Triết thầm rùng mình trong lòng, cảm giác xấu hổ tức thì ùn ùn kéo đến.
"Chuyện gì thế này?" Nhân viên quản lí hỏi.
Hứa Uẩn Triết không muốn nhìn Hứa Tĩnh Xu đứng bên cạnh gã nên cụp mắt đáp: "Ông ngoại cháu…"
"Tôi biết rồi." Nhân viên quản lí vẫn trưng vẻ mặt không thay đổi mà cắt ngang lời hắn, không nhìn đến phản ứng giật mình của hắn mà còn nói với bà chủ cửa hàng hoành thánh, "Tôi tìm người đưa cây đi cho, chị cứ đợi chút nhé."
Bà chủ trợn hai mắt, đoạn nói với vẻ không cam lòng: "Ôi, bộ ông ta cứ vứt cây ngay cửa nhà tôi rồi đưa cây đi là xong việc chắc?"
"Chứ không chị còn muốn sao nữa?" Nhân viên quản lí nén giận, "Đồng hương phải thông cảm cho nhau. Nhà ai mà chẳng có khó khăn? Này, cậu nhóc mau về xem ông ngoại cậu đi."
Hứa Uẩn Triết hơi sững lại, sau đó vội đáp: "Cảm ơn chú ạ."
"Không biết là bị thần kinh hay bị xúi giục nữa. Trong nhà có khó khăn lại chẳng giải quyết, cũng không đánh tiếng trước với người xung quanh để người ta phòng bị. Chỉ biết gây họa cho người khác thôi." Bà chủ nói thầm với vẻ không phục, "Tôi thấy cả cái nhà đó đều có bệnh cả!"
"Được rồi, bớt tranh cãi đi. Tôi sẽ đi tìm người chuyển cái cây." Nhân viên quản lí bực mình quở trách.
Mặt Hứa Uẩn Triết nhói đau ngưa ngứa như bị vô số kim mảnh đâm vào. Hắn vùi đầu bước nhanh về nhà, nhìn bùn đất rơi trên đường, trong lòng bực bội khôn cùng – còn phải dọn sạch đường phố nữa.
Chỉ đi mấy bước ngắn ngủi mà hắn như thấy mình bị cả khu phố chỉ trỏ. Hắn không muốn đi vội về nhà – Điều này chỉ càng lộ sự bối rối của bản thân, cho nên hắn chỉ đành ra sức cố giữ vẻ bình tĩnh.
Về đến nhà, Hứa Uẩn Triết vẫn không thấy bóng dáng Hứa Vân Uyển ở trong sân đâu. Nỗi cô đơn và vô tội bủa vây trái tim hắn, hắn nghĩ rốt cuộc tất cả những chuyện này là sao?
Tại sao hắn vẫn phải ở lại Thanh Xuyên? Ở lại cái nhà này?
Đương lúc Hứa Uẩn Triết cầm chổi toan dọn dẹp bùn đất trong sân, Hứa Tĩnh Xu đã quay trở lại.
Vẻ khó xử đồng thời xuất hiện trên gương mặt cả hai, Hứa Uẩn Triết siết chặt cái chổi trong tay. Dưới ánh trăng, hắn thấy Hứa Tĩnh Xu bước lại gần mình bèn quát: "Đừng lại đây nữa, cậu về nhà đi!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!