Nghe Hứa Tĩnh Xu nói vậy, Hứa Uẩn Triết không khách sáo nữa, cứ để cậu ở lại phòng còn mình thì đi mất.
Hứa Tĩnh Xu xấu hổ, ngồi trong phòng một chốc, cuối cùng vẫn quyết định không được để người ta ghét mình nữa, quay về phòng mình đặt. Trước khi đi, cậu nhìn thoáng qua cảnh ngoài cửa sổ đã xuất hiện rất nhiều lần trên phim lần cuối.
Đây là cảnh ngoài cửa sổ mà hồi trước Tú Ninh đã ngắm nhìn vô số lần, nhưng cái cây ngoài đó đã được đổi. Hứa Tĩnh Xu không khỏi thấy tò mò, cây mơ đã bị dời đi từ bao giờ? Hoặc là, vốn dĩ ở cái cây ở nơi đó là một cây đào, cây mơ chỉ tồn tại trong trí nhớ của Tú Ninh mà thôi.
Người con gái tên "Tú Ninh" nọ, đêm khuya hãy còn chưa kịp đến đã biết tin mình phải gả cho người mình không yêu. Cô ấy có thực sự tồn tại hay không? Hay chỉ xuất hiện trong "Đêm khuya chưa kịp đến"? Hứa Tĩnh Xu nhớ rất rõ là trong quyển nhật kí của Tống Vi Hàng đã từng nhắc đến cây mơ này, chẳng lẽ từ lúc đó trở đi, "Tú Ninh" đã xuất hiện?
Hứa Tĩnh Xu tạm thời ghi nhớ manh mối này ở trong đầu, cũng định sau hẵng xem lại "Đêm khuya chưa kịp đến" – Dẫu trước đây, cậu đã xem vô số lần.
Mặc dù vì thi cử nên nghỉ khá sớm nhưng thời gian trôi quá nhanh, nhoáng cái trăng đã treo đầu cành.
Hứa Tĩnh Xu đói bụng khôn kể, cần phải ăn cơm, song nơi đây là nhà của Hứa Uẩn Triết, cậu không tiện hỏi bao giờ thì mới được ăn món mình đã gọi.
Hiện giờ không biết Hứa Uẩn Triết đang đi đâu nữa – Hứa Tĩnh Xu nghĩ, quyết định không được làm mình đói quá hóa bệnh, vẫn nên kiếm gì ăn.
Hứa Tĩnh Xu đối chiếu với "Đêm khuya chưa kịp đến" và kí ức trong quyển nhật kí của Tống Vi Hàng mà tìm thấy phòng bếp. Lúc đến gần đã ngửi thấy mùi thức ăn bèn mừng rỡ, vội ngó người vào nhìn.
Thấy bóng dáng Hứa Vân Uyển đang bận bịu trong bếp, Hứa Tĩnh Xu thầm nghĩ cơm tối đang được làm, bèn thở phào.
Advertisement / Quảng cáo
Hứa Vân Uyển phát hiện có người đi vào bếp bèn nhìn lại, biểu cảm căng thẳng trở nên thả lỏng, mỉm cười nói: "Tĩnh Xu, cháu đói rồi hả?"
"Dạ." Hứa Tĩnh Xu ngại ngùng xoa bụng, đoạn giải thích, "Bình thường giờ này nhà cháu đã ăn cơm rồi."
Hứa Vân Uyển "Ừ" một tiếng đầy áy náy: "Dì xin lỗi nhé, nhà dì ăn cơm khá muộn. Nếu cháu là bạn của Uẩn Triết thì chính là khách nhà dì, để cháu ăn một mình không hay cho lắm, nên dì mới tự quyết muốn mời cháu ăn với bọn dì, thế là bị chậm."
Nghe vậy, Hứa Tĩnh Xu cực kì vui mừng, vội xua tay không ngớt, đoạn nói: "Không sao, không sao đâu ạ. Cháu nhịn đói giỏi lắm."
Hứa Vân Uyển vẫn xin lỗi mãi, chợt bảo: "Cháu đợi chút nhé, dì đang làm cá hấp, sẽ xong ngay thôi."
"Cá hấp ấy ạ?!" Hứa Tĩnh Xu được chiều mà sợ, "Cháu thích ăn lắm!"
Bà mỉm cười nói: "Vậy sao cháu không đặt món cá hấp?"
Cậu cười ngượng, đoạn đáp: "Vì nấu rất phức tạp ạ. Bình thường khi cháu muốn ăn, bố cháu toàn ngại phiền nên cứ trách cháu nhiều chuyện thôi."
"Cái này thì nhiều chuyện thế nào được?" Hứa Vân Uyển nín cười rồi nói: "Đang lúc con trẻ tuổi ăn tuổi lớn, đương nhiên cháu muốn ăn gì là phải làm cho ăn rồi."
Hứa Tĩnh Xu nghe vậy, bỗng hiểu ra, gật đầu ra chiều tán thành, đoạn nói: "Cháu phải nhớ lời dì để về nói cho bố nghe." Cậu bĩu môi, chợt cảm thán, "Hứa Uẩn Triết hạnh phúc quá."
Hứa Vân Uyển cười ngượng, lại nghĩ đến một điều, nhấc lồng bàn trên bàn cơm lên, đoạn nói: "Dì làm bánh hoa đào đây, cháu ăn chút để lấp bụng đi, đừng để mình bị đói quá."
Không ngờ trong lúc đợi cơm mà còn được ăn bánh nữa! Hứa Tĩnh Xu lại gần bèn thấy những chiếc bánh be bé trên mặt bàn, ngửi thấy mùi hoa đào thân thuộc, trong lòng nhất thời dâng luồng nhiệt cảm động. "Dì ơi, dì cũng biết làm bánh hoa đào ạ!"
"Ở thị trấn bọn dì, hầu như nhà nào cũng biết làm cả." Hứa Vân Uyển lấy khăn giấy để bọc một cái bánh cho cậu.
Hứa Tĩnh Xu nhận bánh bằng hai tay, nói một cách cảm kích: "Cháu rất thích ăn bánh này."
"Thật hả?" Hứa Vân Uyển cười yên tâm, "Vậy cháu ăn nhiều tí nhé."
"Dạ, cháu cảm ơn dì!" Hứa Tĩnh Xu cẩn thận cắn một miếng bánh, mùi hương hoa đào ngập tràn trong miệng, "Hồi còn bé, vì bố cháu thích ăn nên cứ mỗi khi đến mùa xuân, mẹ thường hay làm. Mẹ cháu còn biết làm cả bánh Mousse hoa đào nữa, bánh đấy cũng ăn ngon lắm ạ."
Đôi mắt Hứa Vân Uyển vẫn luôn dịu dàng như mặt nước, "Ừ, nhưng Uẩn Triết không ăn được chế phẩm làm từ sữa nên nhà dì chỉ làm loại bánh hoa đào này thôi."
Hứa Tĩnh Xu đang ăn ngon lành nghe vậy suýt chút nữa đã cắn phải lưỡi, hỏi với vẻ khó tin: "Cậu ấy không ăn được chế phẩm làm từ sữa ạ? Chứng không dung nạp Lactose hả dì?"
Bà mỉm cười gật đầu đầy tiếc nuối.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!