Chương 19: (Vô Đề)

Giờ này đi ăn tối thì thường chỉ còn mỗi cơm thừa canh cặn. Quầy kính gọi đồ trên tầng hai đã đóng hoàn toàn, ở tầng một cũng chỉ còn ba quầy đang đợi những học sinh đến muộn.

Hứa Uẩn Triết cầm một khay cơm, xếp vào một hàng trong số ba quầy còn lại đó. Vì đã dự liệu bây giờ không còn đồ ngon nào nên đã quyết định tối nay ăn khoai tây từ trước.

"Hi, trùng hợp quá!"

Bỗng nhiên giọng nói của Hứa Tĩnh Xu cất lên ngay sau lưng Hứa Uẩn Triết. Hắn hơi ngạc nhiên, ngoái đầu lại thì thấy Hứa Tĩnh Xu đang cầm một khay cơm trong tay và mỉm cười nhìn hắn. Hứa Uẩn Triết nhìn lại cậu với vẻ lạnh lùng rồi tiếp tục xếp hàng.

"Cậu đã làm xong đề thầy Lưu phát sáng nay chưa?" Hình như Hứa Tĩnh Xu chẳng hề cảm nhận được sự lạnh lùng của hắn, giọng điệu ung dung.

Hứa Uẩn Triết nghe cái giọng đó giờ vẫn luôn thân thiết này bèn nghĩ thầm giữa họ có thân thiết đến vậy à? Nhưng nếu nói là không quen biết thì… Hứa Uẩn Triết dằn lòng, đáp lại: "Làm xong rồi."

"Tớ mượn chép với." Hứa Tĩnh Xu nói bằng vẻ đương nhiên.

Hứa Uẩn Triết không khỏi ngoái đầu lại, nhìn cậu ta đầy khó hiểu, đoạn hỏi: "Dựa vào cái gì?"

Cậu chớp mắt, thở dài đầy phô trương rồi đáp: "Thế đêm nay tớ tự làm vậy."

Advertisement / Quảng cáo

Nghe thế, Hứa Uẩn Triết nghẹn lời mất mấy giây, chợt cố ý hỏi: "Cậu không xem trận đấu à?"

"Không." Hứa Tĩnh Xu nhún vai ra vẻ chẳng sao hết, đổi sang đề tài khác, "Đúng rồi, cậu không lấy cơm về phòng ăn hả?"

Hứa Uẩn Triết cụp mắt, dịch đến trước quầy kính rồi nói: "Chiều nay tôi không về phòng."

"Đúng là tranh thủ thời gian thật đấy." Hứa Tĩnh Xu thuận miệng nói.

Hứa Uẩn Triết không biết thành tích của Hứa Tĩnh Xu như thế nào cả, nhưng hắn thừa biết rằng mình chắc chắn không phải kiểu người như Hứa Tĩnh Xu nên bị cậu bảo "Tranh thủ thời gian" cũng chẳng thái quá. Huống chi, chắc chắn hắn không thể sống thoải mái được như Hứa Tĩnh Xu rồi. Sự im lặng tiếp tục giữ vững, Hứa Uẩn Triết thấy Hứa Tĩnh Xu chẳng nói gì nữa bèn hỏi: "Cậu lấy cơm về à?"

Hứa Tĩnh Xu giơ cái khay trong tay lên, mỉm cười đáp: "Không, tớ ăn ở đây luôn."

Hứa Uẩn Triết đã thấy khay cơm cậu cầm từ lâu, nghe vậy bèn xoay người điềm nhiên như không, đi đến trước quầy.

Quả nhiên giống như Hứa Uẩn Triết dự đoán, quầy kính của căn tin lúc bấy giờ chỉ có thể phục vụ khoai tây thịt kho tàu và nấm kim châm xào tỏi. Nấm kim châm cuộn thành một cục trong khay nhôm, thoạt trông rối nùi, chẳng khơi dậy nổi hứng ăn của người ta; khoai tây thịt kho tàu thì bị nấu ngả sang màu trắng, không hề còn chút dấu vết nào của thịt kho tàu nữa.

Vì để no bụng nên Hứa Uẩn Triết đành gọi hai món này.

"Khoai tây ngon không?" Hứa Tĩnh Xu đi đằng sau hỏi.

Hứa Uẩn Triết thầm nghĩ còn mỗi hai món này thôi, hỏi cũng bằng không. Nhưng câu này chẳng thừa thãi bằng việc rõ là thấy hắn đang cầm khay cơm mà còn hỏi hắn có lấy cơm về phòng không. "Tạm được." Hứa Uẩn Triết đáp.

Hứa Tĩnh Xu cái kiểu cái không, đoạn hỏi: "Cậu có đề cử món gì trong căn tin không? Cậu thích ăn gì?"

Hứa Uẩn Triết nhận khay cơm từ tay dì phục vụ rồi đáp: "Đến bây giờ mới tới thì chả còn món nào ngon nữa đâu."

"Cậu có thể đến sớm hơn mà, đằng nào cũng chẳng về phòng." Hứa Tĩnh Xu nói xong bèn đưa khay cơm cho dì phục vụ.

Hứa Uẩn Triết sắp đi rồi, nhưng hắn vẫn chưa cất bước, đoạn nói: "Tới sớm quá thì phải xếp hàng lâu."

Nghe vậy, Hứa Tĩnh Xu không ngờ Hứa Uẩn Triết "tranh thủ thì giờ" đến mức này bèn sửng sốt một chốc mới nhớ ra là mình phải "À" một tiếng.

Hứa Uẩn Triết thấy cậu sững người là biết chắc cậu đã bị giật mình bởi câu nói của mình, bèn nghĩ thầm người như Hứa Tĩnh Xu, trừ lúc trước khi thầy kiểm tra bài tập thì sẽ hiếm khi cảm nhận được sự quý giá của thời gian. Hắn không đợi Hứa Tĩnh Xu, bưng khay cơm lên tầng.

Dì phục vụ đang buôn chuyện với đồng nghiệp của mình, tình trạng làm việc quá lơ là. Hứa Tĩnh Xu chỉ gọi mỗi một món mà vẫn phải đợi một lúc lâu. Đến khi cậu gọi xong, quay đầu lại thì phát hiện ra chẳng thấy Hứa Uẩn Triết đâu nữa.

Đi đến tầng ba, Hứa Uẩn Triết tìm một nơi sát cửa sổ để ngồi như mọi khi. Trừ các cặp đôi đang chim chuột nhau ra thì hiện giờ trên tầng ba của căn tin chỉ còn mỗi nhân viên đang lau bàn, rất ít người tập trung ăn cơm như Hứa Uẩn Triết. Hắn muốn sự yên tĩnh.

Nhưng hắn chưa yên được một lát nào thì rất nhanh sau đó đã thấy Hứa Tĩnh Xu bưng khay lên tầng ba.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!