Chương 18: (Vô Đề)

Khi thầy chủ nhiệm nhấn mạnh phải hoàn thành đề thi thử trước tối thứ Hai lần nữa, không ít học sinh nghe ra "ý ngoài lời" nên đã hiểu được tầm quan trọng của tập đề này.

Nhưng với những người vẫn si mê với game trong khoảng thời gian này thì việc gấp rút không phải hiểu sự quan trọng của tập đề này mà là hoàn thành chúng trước khi thầy kiểm tra.

Đây không phải chuyện giải quyết trong chốc lát, bởi vì tập đề thi thử này được chính tổ bộ môn của trường biên soạn nên không có đáp án. Người hồi trước không làm, đến sát giờ làm thì thậm chí đến cả đáp án cũng chẳng có.

Dương Mẫn Hiền bảo cậu ta là kẻ xui xẻo nhất trên thế giới bởi vì đến tận chiều thứ Hai cậu ta mới phát hiện hóa ra đề thi thử không có đáp án!

Tuy cậu ta không tụ tập với đám Tiền Trình nhưng từ khi trận chung kết của CFT được tổ chức, cậu ta không bỏ lỡ một buổi livestream nào, cũng hay ra ngoài lên mạng chơi game một mình.

Cậu ta tự cho rằng một buổi chiều cộng thêm nửa buổi tối là chắc chắn có thể tự mình hoàn thành toàn bộ bài tập. Nếu không chắc chắn hoàn thành được thì chi bằng đi đường tắt khác, vì vậy sau khi tiết đầu của buổi chiều kết thúc, cậu ta hí hửng chạy tới trước mặt Lý Sảng để cầu cứu.

"Tao còn hơn ba mươi bài chưa làm đây này!" Lý Sảng mất kiên nhẫn đẩy cậu ta.

Dương Mẫn Hiền như đã dính chặt vào ghế cậu ta, đẩy cũng không ra, cứ kì kèo: "Thì mày đưa tao chép phần đầu ấy!"

"Chép thế nào được? Cả tập đề đấy bố! Mày còn bao nhiêu bài chưa làm? Tự làm trước đi!" Lý Sảng vội vùi đầu làm bài cho kịp, cực kì bực mình.

"Tao chưa viết cái quái gì cả! Tiết cuối đêm nay là thầy kiểm tra rồi, tự làm thì có khác gì chờ chết không?" Dương Mẫn Hiền nói như lẽ đương nhiên, cứ như Lý Sảng là người không biết lí lẽ.

Advertisement / Quảng cáo

Lý Sảng tặc lưỡi, đoạn nói: "Ai bảo mày lên mạng xem livestream? Suốt cả một tuần mà mày chả làm bài nào, trách ai?"

Dương Mẫn Hiền trơ mặt cười rồi nói: "Trách tao, trách tao. Mày mau đưa tao chép tí với."

"Chẳng phải tao đã bảo là chưa làm xong à?!" Lý Sảng quát.

Hứa Uẩn Triết bị giật mình bởi tiếng quát của Lý Sảng, quay đầu lại thì thấy Dương Mẫn Hiền đương ngơ ngác nhìn Lý Sảng đang cúi đầu làm bài.

Một lúc lâu sau, Dương Mẫn Hiền trợn trắng mắt, đoạn nói: "Chậc, thế thôi vậy. Tao đi chép bài của Tiểu Xu. Xem mày keo kiệt thế nào kìa!"

Nghe vậy, Hứa Uẩn Triết ngạc nhiên nhìn về Hứa Tĩnh Xu ngồi hàng sau của lớp thì phát hiện Hứa Tĩnh Xu đang cúi đầu, vóc người cao gầy gần như bị che lấp bởi đống sách vở đằng trước mặt. Hắn thấy khuỷu tay phải của Hứa Tĩnh Xu thi thoảng dịch khỏi mặt bàn, rõ là đang viết chữ.

Nghe xong lời Dương Mẫn Hiền, Lý Sảng cũng bất ngờ, đoạn hỏi: "Cậu ta làm xong rồi à? Chả phải cậu ta chơi bời lêu lổng với bọn Tiền Trình suốt ngày sao?"

"Tiểu Xu nhà người ta là thần!" Dương Mẫn Hiền chẳng hiểu sao mà thấy đắc ý, "Sáng nay tao thấy cậu ta mới bắt đầu làm nên không nỡ quấy rầy. Mày nhìn đi, chốc nữa là cậu ta làm xong hết rồi!"

Lý Sảng cười khẩy, căn bản chẳng tin: "Vì để làm cái đống bài điên khùng này mà A Triết đã tốn hết bốn tiết tự học, Hứa Tĩnh Xu mà làm xong trong một ngày cơ á? Không phải ban ngày còn phải lên lớp nữa à?"

Dương Mẫn Hiền trưng vẻ mặt mày thích tin thì tin.

Hứa Uẩn Triết nhìn Hứa Tĩnh Xu với vẻ khó tin, thi thoảng thấy cậu ngẩng đầu lên, dưới tóc mái rối bời là vầng trán xinh đẹp.

Lúc này xung quanh Hứa Tĩnh Xu đang là tiếng tranh cãi ỏm tỏi, chắc là bọn Tiền Trình không lo cho việc hoàn thành bài tập chút nào, vẫn ngồi nói chuyện riêng thoải mái ngay trong lớp. Hứa Tĩnh Xu như không hề bị quấy rầy, tuy đặt mình trong môi trường đó nhưng lại không giống như ở cùng một không gian.

Cậu sẽ nhíu mày.

Hứa Uẩn Triết thấy đôi mày cậu hơi nhíu lại như có như không, trên gương mặt không chút biểu cảm bộc lộ một cảm giác tập trung sâu trong sự lặng thinh.

Bỗng, Hứa Tĩnh Xu ngồi thẳng người dậy, ném bút lên bàn, hô lên: "Đã xong!"

"Cứu tinh ới ời, cho tao mượn chép tí với!" Dương Mẫn Hiền nghe vậy là chạy đến chỗ Hứa Tĩnh Xu ngay tức thì, tiếc là nhoáng cái quyển vở đặt trên bàn của Hứa Tĩnh Xu đã bị Tiền Trình cầm trong tay mất rồi.

"Chép chép chép, mau mau." Tiền Trình đặt mông ngồi xuống ghế, hô hào đám anh em rồi khen lấy khen để, "Nên tao đã bảo mà, Tiểu Xu hợp nhất là đánh phụ trợ! Tính phụ trợ cực mạnh đúng không?"

Hứa Tĩnh Xu nghe vậy thì bật cười, đứng dậy duỗi eo ra hết cỡ rồi lại kéo đốt ngón tay của mình.

Mấy tên chép bài tập quây thành một vòng tròn lấy Tiền Trình làm trung tâm. Hứa Tĩnh Xu nhìn họ, mặt trưng biểu cảm dở khóc dở cười, nhưng ý cười rõ là nhiều hơn cả.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!