Chương 5: (Vô Đề)

Nước Chảy Róc Rách: @Kẻ Điên, muốn tôi gọi cô dậy lúc bảy giờ không?

Nước Chảy Róc Rách: Đảm bảo cô không bị muộn luôn.

Kẻ Điên: *khóc to* Bảy rưỡi dậy vẫn kịp mà.

Kẻ Điên: Tám giờ xuất phát!!!

Nước Chảy Róc Rách: Nhưng bảy rưỡi tôi đang lái xe, không gọi cô được, làm sao giờ?

Kẻ Điên: Tôi tự dậy được bà ơi.

Kẻ Điên: Giờ đó dùng đồng hồ báo thức được mà!

R: Bảy rưỡi tao cũng đang đi xe, bảy giờ hơn tao gọi mày dậy nhé?

Kẻ Điên: Đừng mà, mày phải tin tao chứ.

R: Bảy giờ mười lăm tao gặp đèn đỏ, lúc đó gọi nhá?

Em Gái Dì Tuyết: Haha...

Chúm Chím: Chet cười.

Kẻ Điên: Mọi người phải tin tôi!

Doãn Khẩu: Không một ai tin @Kẻ Điên có thể dậy sớm và không đến muộn cả!

Tề Noãn Hạ vừa uống nước vừa chăm chăm nhìn màn hình máy tính. Độc giả của Thi Tâm Lộ đang thi nhau cà khịa trong group, cô thầm cười trộm. Nghĩ đến cô bạn Thi Tâm Lộ hồi đại học chưa từng đá đểu mình câu nào, cô lại đặt chén trà xuống, tay lướt trên bàn phím.

R: Trên đường đi ít nhất cũng phải gặp ba chục cái đèn đỏ, kiểu gì cũng có một cái gọi được mày dậy, mày thấy sao?

Sáng thứ tư nhàn nhã đến không ngờ, Tề Noãn Hạ buông thả bản thân trong nhóm độc giả của Thi Tâm Lộ, cùng bọn họ làm khùng làm điên, cùng họ chém gió. Bầu không khí vui vẻ, thoải mái không ngờ khiến cô dần hiểu lý do vì sao Thì Tâm Lộ lại thích sống trong thế giới ảo đến vậy. Đúng như dự đoán, khi cô vừa cà khịa xong, Thi Tâm Lộ đã hùng hổ nhắn tin tìm cô tính sổ.

Thi Tâm Lộ: Tề Noãn Hạ, mày chán sống rồi hở?

Tề Noãn Hạ: y dô, người ta vẫn đang khỏe mạnh mà.

Thi Tâm Lộ: Nhìn cái bộ dạng khác người của mày đi.

Tề Noãn Hạ: Trong bệnh viện tâm thần của Kẻ Điên, người bình thường mới là kẻ có vấn đề.

Thi Tâm Lộ: Tề Noãn Hạ, hôm nay mày có nhớ uống thuốc chưa thế?

Cách một cái màn hình, cô bỗng nhớ về khoảng thời gian khi còn ở ký túc xá của trường. Khi ấy, cách nhau một lối đi nhỏ, bốn người bọn họ chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể đùa giỡn cùng nhau, chém gió với nhau, chia sẻ cho nhau những bí mật nhỏ chẳng hạn như tín ngưỡng của cô, hay thứ tình cảm chẳng ai giải thích được của cô đối với Tiết Sở Mộ. Chỉ một giây thôi, Tề Noãn Hạ gần như đã bộc bạch hết với Thi Tâm Lộ, người vốn dĩ đang không ở nơi này, về chuyện cô đã ngạc nhiên và hụt hẫng thế nào khi gặp lại Tiết Sở Mộ ở trường đại học vào hai hôm trước. Suýt chút nữa cô đã khóc lóc, kể lể trong tuyệt vọng với cô ấy rằng cô đã biết trong ký ức của Tiết Sở Mộ chưa từng chứa một cô gái ngốc nghếch tên là Tề Noãn Hạ.

Nhưng rồi cô chỉ cầm tách trà nghi ngút khói trên bàn, nhấp từng ngụm và nhìn những dòng tin nhắn trong nhóm và tin nhắn của Thi Tâm Lộ đang chạy trên màn hình máy tính, từng dấu chấm than, im lặng không nói gì.

Thời thanh xuân non trẻ, khi còn là những thiếu niên, thiếu nữ, dường như bọn họ lúc nào cũng tràn đầy nhiệt huyết, cô không biết chấp niệm của mình từ đâu mà tới. Sau khi trở về từ Nam Kinh, cô đã luôn tìm kiếm một bóng hình dần rõ nét trong tâm trí mỗi khi tập thể dục vào buổi sáng. Cô thường vô thức đi qua từng lớp, chỉ mong có một phần nghìn cơ hội gặp được chàng trai đã đưa điện thoại cho cô; thậm chí cô còn phớt lờ những ánh mắt kỳ lạ của mọi người mà đi lang thang gần nhà vệ sinh nam trên tầng hai của trường trung học, chỉ vì mong có thể gặp cậu thiếu niên đó đi vệ sinh giữa giờ học.

Không biết có phải do sau nhiều năm mới gặp lại Tiết Sở Mộ hay không mà gần đây Tề Noãn Hạ thường xuyên nhớ về những ký ức xưa cũ, nhớ đến một Tề Noãn Hạ trẻ tuổi liều lĩnh và ngu ngốc. Dường như, sau quãng thời gian dài đằng đẵng, cô đã không còn nhiệt huyết như thời niên thiếu, liều mình bất chấp tất cả chỉ mong Tiết Sở Mộ quay lại nhìn cô một lần.

Thi Tâm Lộ: Bạn yêu, mày không quan tâm tao một chút được à?

Thấy khung chat bị Thi Tâm Lộ spam, Tề Noãn Hạ kéo mình khỏi dòng suy nghĩ, mỉm cười, trả lời tin nhắn của cô ấy.

Tề Noãn Hạ: Tao hỏi mày một chuyện, nếu nữ chính trong truyện mày viết phát hiện ra đáy lòng mình vẫn có hình bóng của người cũ, có làm thế nào cũng không quên được người đó thì mày định sẽ viết thế nào?

Khung chat QQ nhấp nháy dòng "Đang soạn tin" liên tục, cô tựa lưng vào đệm, biết cô bạn thân chắc đã đoán được ý của cô, nhưng cô vẫn muốn hành hạ mình, muốn nghe đáp án một lần nữa. Giống như làm vậy có thể khiến chính mình thôi hy vọng, lần nữa dập tắt ánh lửa le lói trong lòng mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!