Hôn lễ của Tề Noãn Hạ và Tiết Sở Mộ được tổ chức đúng dịp Quốc khánh năm thứ hai yêu nhau, thời tiết cực kỳ biết chiều lòng người.
Lúc Từ Minh Hàng tới khách sạn tổ chức, ghi xong tên mình vào danh sách khách mời tham gia, cô dâu chú rể đã đứng vào vị trí chỉ định trước ở cửa tiếp đón, đang tươi cười chụp ảnh cùng bạn bè thân thiết. Xuyên qua đám đông quan khách, Từ Minh Hàng đứng ở một góc, lặng lẽ ngắm nhìn người con gái hạnh phúc nhất hôm nay đang nở một nụ cười đặc biệt ngọt ngào.
Hôm nay, Tề Noãn Hạ vô cùng xinh đẹp. Cô mặc trên người bộ váy cưới đính đá lấp lánh dưới ánh đèn sáng trưng, tựa sát vào người Tiết Sở Mộ, phối hợp chụp ảnh chung với bạn bè. Phong cách bố trí hôn trường vừa nhìn đã biết là ý tưởng của cô với những bàn tiệc trải dài bày đủ các loại bánh trái điểm tâm ngọt, ở góc phải cửa tiếp đón là một chiếc bàn cỡ lớn, bên trên đặt hoa tươi, ly thủy tinh, còn có thêm một đôi giày thủy tinh tuyệt đẹp.
Ngày hôm nay quả thực là một ngày đẹp trời.
Từ Minh Hàng mỉm cười, đứng ở góc không xa nhìn Tiết Sở Mộ đang ân cần giúp Tề Noãn Hạ sửa lại váy cưới, ngắm nhìn gương mặt được trang điểm tỉ mỉ của người con gái đang thì thầm to nhỏ điều gì đó với chú rể của mình, sau đó người đàn ông trong bộ vest đen lịch lãm ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng giúp cô kéo khóa sau giày cao gót. Trên gương mặt cô từ đầu tới cuối luôn để lộ lúm đồng tiền bé xinh.
Thời gian dường như ngưng lại, Từ Minh Hàng bất giác nhớ lại cái hôm vô tình gặp gỡ hai người họ ở nhà hàng "Tháng năm xưa cũ". Hôm đó, tự anh ấy cũng ý thức được mình đã lỡ lời, quay về chỗ ngồi cứ nhấp nha nhấp nhổm đứng ngồi không yên, tóm lại vẫn là không an tâm. Ngày hôm đó cũng giống như bây giờ, anh ấy im lặng đứng ở góc không xa nhìn về phía họ, tinh ý nhận ra hình như họ đang cãi vã, nhận ra Tề Noãn Hạ bỗng chốc nín lặng rồi xoay người bỏ đi. Bóng dáng cô rời đi trong cô đơn và tuyệt vọng nhưng lại khiến anh ấy mừng thầm, bất giác ôm hy vọng hai người họ sẽ sớm đường ai nấy đi.
Cô gái nhỏ chầm chậm lê bước trong đêm đen, mà Từ Minh Hàng vì không an tâm để cô một mình nên cũng lập tức đi theo. Giữ khoảng cách không xa không gần, cô không hề phát hiện ra anh ấy ở đằng sau. Cô bước đi thất thần ngơ ngẩn, dường như đang khóc, khiến anh ấy cảm thấy đau lòng, bắt đầu hận bản thân lắm mồm nói ra câu kia, bắt đầu hy vọng người cô thích sẽ đột nhiên xuất hiện, đuổi theo cô, ôm cô vào lòng thật chặt.
Đây là lần đầu tiên Từ Minh Hàng nhận ra mình cũng có khi thật cao cả, toàn tâm toàn ý hy vọng cô luôn hạnh phúc mà không hề dính dáng tới tình yêu.
Tề Noãn Hạ về tới nhà an toàn, Từ Minh Hàng đứng lại dưới tòa nhà cô ở lâu thật lâu. Gió đêm tháng sáu mang theo sự oi bức, anh ấy một mình đứng dưới lầu ngẫm nghĩ rất nhiều chuyện, cuối cùng tự hỏi lòng một câu: Từ Minh Hàng, mày vẫn còn mộng tưởng được ở bên cô ấy ư?
Thực ra trước kia anh ấy vẫn mong như vậy, rất rất mong chờ, thế nhưng từ sau khi cô gặp lại Tiết Sở Mộ, mộng tưởng này đã dần dần vơi đi. Đây có lẽ là câu trả lời Từ Minh Hàng dành cho chính bản thân mình. Vậy nên, nhìn lên ánh đèn sáng trên nhà cô, anh ấy đã âm thầm hạ quyết tâm.
***
"Từ Minh Hàng!" Cô dâu đứng bên cổng tiếp đón được trang trí bằng muôn vàn bông hoa tươi, ánh mắt sáng rực gọi tên anh ấy. Từ Minh Hàng bừng tỉnh, mỉm cười nhìn cô.
Tề Noãn Hạ giơ cao tay vẫy vẫy, "Tôi muốn chụp ảnh chung với cậu."
Haiz, cô gái này… Từ Minh Hàng thở dài nhưng vẫn chiều theo ý cô, bước tới bên cô.
"Chúc mừng hai người, trăm năm hạnh phúc nhé." Anh ấy gật đầu chúc mừng với Tiết Sở Mộ, sau đó bước lên bục, đứng cạnh cô dâu. Cánh tay trái bỗng nhiên ấm áp, Từ Minh Hàng cúi đầu nhìn, cô dâu mới rất thoải mái khoác tay lên cánh tay anh ấy. Thoáng sửng sốt, anh ấy ngước nhìn cô. Tề Noãn Hạ tinh nghịch chớp chớp mắt, miệng mỉm cười. Bao nhiêu tâm sự trong lòng Từ Minh Hàng trong nháy mắt bay biến, em thân yêu, đây có lẽ cũng là lần cuối cùng hai ta đứng chung một khung hình cùng nhau rồi.
Chụp ảnh xong, anh ấy lại lần nữa hòa mình vào đám đông quan khách.
"Pháp y Từ đang hối hận đấy à?" Thân là phù dâu duy nhất trong lễ cưới, không biết từ khi nào Triệu Du đã tới đứng bên cạnh, dùng ánh mắt độc quyền một mình cô ấy có để liếc xéo anh ấy.
Ánh mắt Từ Minh Hàng vẫn không rời khỏi đôi tân nhân yêu nhau nồng nhiệt phía không xa, trong lòng đã an yên hơn nhiều, "Đã từng, nhưng giờ thì không."
"To mồm!" Triệu Du cười, "Có điều, nói thật thì từ đầu tới cuối tôi vẫn hy vọng người ở bên cạnh cô ngốc kia là cậu."
"Vậy sao?" Từ Minh Hàng bỗng như hoài niệm về một thời cấp ba sôi nổi đã qua, "Cậu thì sao? Lần này về nước vẫn không dắt theo anh nào à?"
Triệu Du trừng mắt, "Đừng có mà đánh trống lảng!"
"Ờ rồi, hết giờ chụp ảnh rồi đấy, phù dâu còn không mau đi theo cô dâu đi hả?" Từ Minh Hàng đẩy cô ấy đi, bản thân cũng nhập cuộc cùng mọi người.
Trong sảnh đãi tiệc, chủ hôn đang đứng thử loa trước sân khấu, hai màn hình lớn ở hai bên sân khấu đã chiếu lên bộ ảnh cưới cùng những thước về thời cấp ba của hai nhân vật chính ngày hôm nay. Từ Minh Hàng tìm được bàn của những người bạn học cũ, đã có mấy người nhiệt tình giữ chỗ sẵn cho anh ấy, chỗ ngồi tốt, không xa không gần, vừa khéo có thể nhìn bao quát toàn bộ sân khấu.
"Lão Từ, bao năm rồi mà vẫn cô đơn lẻ bóng hả? Cậu nhìn xem, Tề Noãn Hạ đã lấy chồng rồi, cậu định bao giờ tìm bạn gái đây?"
"Lão Từ, tôi cứ tưởng chú rể của Tề Noãn Hạ là ông chứ."
"Lão Từ, ông nói có vi diệu không, tự dưng tòi ra một ông thần khác lớp hốt luôn Tiểu Hoàn Tử lớp mình chứ."
Các bạn học ngồi cùng bàn tiệc sôi nổi bình phẩm về hôn lễ hôm nay và cả chuyện chung thân đại sự của Từ Minh Hàng. Anh ấy cũng rất hòa nhã trả lời lại. Đèn trong hôn trường bỗng nhiên mờ đi.
"Vào giờ khắc trọng đại này, đứng bên cạnh tôi là người đàn ông hạnh phúc nhất ngày hôm nay, trong tiếng nhạc êm đềm, khi cánh cửa mở ra, xin mời chú rể bước xuống sân khấu, đi tới đón cô dâu yêu kiều, xinh đẹp của mình."
MC vừa dứt lời, cánh cửa lớn trong hôn trường được mở ra, toàn bộ ánh đèn sáng rực đều tập trung về phía cô dâu đang khoác tay bố của mình. Cô đeo một chiếc khăn voan trùm đầu rất dài, đứng dưới ánh đèn có một cảm giác tỏa ra ánh hào quang.
Từ Minh Hàng dõi mắt theo từng bước đi của cô, nhìn cô chầm chậm đi lên bậc thang, nhìn mẹ của cô hai mắt ngấn lệ nhẹ nhàng tháo khăn voan che mặt cho cô, nhìn cô ôm chặt bố mẹ, lại nhìn Tiết Sở Mộ đi tới bên cô. Có một khoảnh khắc, trong lòng anh ấy bỗng có cảm giác xúc động như thể gả con gái đi lấy chồng. Người con gái anh ấy từng rung động rốt cuộc đã thật sự trưởng thành và tìm được hạnh phúc cho riêng cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!