Sáng thứ sáu, vừa mới tới công ty, Lisa đã ôm theo một bản kế hoạch dày cộp đi vào, đặt trên bàn làm việc của Tề Noãn Hạ. Trông dáng vẻ cô ấy vừa hồi hộp lo lắng, vừa mong chờ phản hồi của cô. Tề Noãn Hạ nhìn thấy cô ấy cẩn trọng như vậy thì mỉm cười: "Đừng lo lắng vậy chứ. Em làm tốt mà, so với chị hồi mới chập chững vào nghề còn tốt hơn nhiều cơ."
"Chị Summer, có phải chị yêu rồi không? Hay là có chuyện gì vui ạ?" Lisa tinh nghịch chớp chớp mắt, thấy sếp nhỏ nhà mình đỏ mặt ngượng ngùng, cô ấy liền làm mặt quỷ trêu chọc: "Ôi chao. Chúc mừng chúc mừng, hôm nào chị phải mời em ăn cơm đấy nhé."
"Mắt em tinh thế!" Tề Noãn Hạ ngượng ngùng, nhưng ánh lên trong đôi mắt là sự thỏa mãn, sung sướng. Cô chỉ hận không thể nói cho cả thế giới biết cuối cùng cô và Tiết Sở Mộ cũng đã ở bên nhau.
Chưa kịp đối phó với bà tám Lisa, lễ tân công ty đã gọi tới số máy bàn của Tề Noãn Hạ, báo có khách hàng tìm cô. Cô véo nhẹ vào eo Lisa một cái, giả vờ tức giận, "Được rồi, đủ rồi đấy. Em còn không mau đi lấy sổ sách đi, có khách hàng tới tìm đấy."
"Vâng ạ. Nhưng chị nhớ là em vẫn chưa chk qua chuyện này đâu nhá."
"Mau đi đi bà ơi."
Với tay lấy mấy con thú bông ôm vào lòng, toàn thân Tề Noãn Hạ toát ra vẻ hạnh phúc không thể giấu. Chưa đầy vài phút, gần như cả văn phòng đều đã biết nữ trưởng phòng kế hoạch có khuôn mặt búng ra sữa của họ cuối cùng cũng đã tìm thấy được hạnh phúc cho riêng mình sau bao năm đứng sau những màn cầu hôn của thiên hạ.
Dẫn theo Lisa tới phòng chờ, vừa đẩy cửa ra, nhìn thấy hai người ngồi bên trong khí thế ngất trời, Tề Noãn Hạ không khỏi cảm khái vận mệnh thật quá thần kỳ. Khi lần đầu tiên gặp lại Tiết Sở Mộ, cô vừa đẩy cánh cửa này ra đã lập tức nhận ra người anh em tốt của anh, tên Quách Tư Viễn. Tới khi cô và anh đã ở bên nhau được bốn ngày, cũng đẩy cánh cửa này ra, cô nhìn thấy một người khác đã ở bên cạnh anh những ngày niên thiếu.
Cửa mở ra, ánh mắt người ngồi bên trong lẫn người đứng bên ngoài cùng chạm nhau, cũng không biết là ai bật cười trước.
"Khéo quá, Phùng Lăng Linh." Tề Noãn Hạ nói.
"Không khéo, tôi cố ý tới tìm cậu đấy." Phùng Lăng Linh đáp lại.
Lisa ngơ ngơ ngác ngác kéo tay áo Tề Noãn Hạ, nhỏ giọng hỏi: "Chị Summer, các chị quen nhau ạ?"
"Đâu chỉ quen thôi đâu." Tề Noãn Hạ vẫn mỉm cười, nhưng nụ cười này không mang theo sự thấp thỏm, bất an như lần đầu tiên gặp lại Quách Tư Viễn. Cô thản nhiên ngồi xuống phía đối diện với Phùng Lăng Linh, ánh mắt dừng lại ở cô gái buộc tóc đuôi ngựa ngồi bên cạnh cô ấy chừng vài giây, sau đó dùng ngữ điệu quen thuộc hỏi: "Là ai muốn cầu hôn vậy? Đừng nói với tôi, người đó là cậu đấy nhé."
Phùng Lăng Linh cũng cười, nghe được câu sau của cô thì kiêu ngạo hất tóc một cái, "Sao nào? Tôi cầu hôn không được sao?"
Sau đó, trước ánh mắt khó hiểu của Lisa và Phùng Ngữ Tịch, Tề Noãn Hạ giơ tay ra, "Vậy thì cô Phùng, rất hân hạnh được phục vụ cô."
"Ừm, cảm ơn." Phùng Lăng Linh bắt tay cô, ánh mắt không mang bất kỳ tia thù địch hay ghen ghét nào.
"Nào, hai người nói đi, tôi nghe."
Phùng Lăng Linh lại một lần nữa cẩn thận đánh giá cô gái trước mặt, có lẽ cũng không nên gọi là cô gái, qua thời gian, cả hai người đều đã sớm trưởng thành, chín chắn cả rồi.
"Đây là em con bác của tôi, tên Phùng Ngữ Tịch. Con bé muốn giúp bạn cùng phòng thời đại học tổ chức buổi cầu hôn." Không hiểu sao lúc nghe Phùng Ngữ Tịch nhắc đến chuyện cầu hôn, Phùng Lăng Linh chợt nhớ đến Tề Noãn Hạ, không hề xuất phát từ sự đố kỵ khi nghe tin Tề Noãn Hạ và Tiết Sở Mộ đã ở bên nhau, chỉ đơn giản là muốn gặp lại cô một lần không vì lý do gì cả, chỉ có thế.
Sau màn tự giới thiệu, Tề Noãn Hạ và Lisa im lặng lắng nghe Phùng Ngữ Tịch kể lại hành trình yêu đương của bạn cùng phòng thời đại học và bạn trai, sau đó cô giao lại kế hoạch này cho Lisa đảm nhận, còn mình dẫn theo Phùng Lăng Linh tới phòng trà của công ty. Đừng thắc mắc vì sao cô làm vậy, cô biết chắc chắn hôm nay cô ấy tới đây không chỉ đơn thuần là vì muốn giúp Phùng Ngữ Tịch. Có thể là liên quan tới Tiết Sở Mộ, cũng có thể là vì chuyện gì khác, nhưng cô không sợ, cũng sẽ không giống mười năm trước ghen tị với cô ấy.
Lúc này, trong phòng trà không có ai, cô lấy một ly nước trái cây đưa cho Phùng Lăng Linh, cả hai đều im lặng trong chốc lát.
"Tề Noãn Hạ, thật lòng mà nói, cậu có lúc rất thông minh nhưng sao có khi lại khờ thế nhỉ?" Phùng Lăng Linh bỗng cười.
"Hầy, vị này, sao lại nỡ nói câu tổn thương tôi thế?"
"Cậu và Tiết Sở Mộ ở bên nhau rồi à?" Không đợi cô trả lời, Phùng Lăng Linh đã lập tức bồi thêm một câu cảm khái: "Đúng là tạo hóa trêu ngươi. Lần trước tôi nói chuyện với cậu, chính tôi đã nói cuối cùng trong hai chúng ta chẳng có ai ở bên cậu ấy cả. Ấy thế mà cậu xem, qua một khoảng thời gian, khi chúng ta gặp lại thì các cậu đã ở bên nhau rồi."
Tề Noãn Hạ liếc nhìn cô ấy, bổ sung một câu: "Nhưng thú thực là chính tôi cũng không ngờ được tôi sẽ thành công."
Một câu nói như có như không này hoàn toàn không khiến Phùng Lăng Linh tức giận, bởi vì cô ấy biết chặng đường Tề Noãn Hạ vừa đi qua cũng chẳng dễ dàng gì. Hôm gặp Tề Noãn Hạ ở tiệc đính hôn của Quách Tư Viễn, thiếu chút nữa cô ấy đã nói ra hết chân tướng của mười năm trước nhưng lời đã ra đến miệng cuối cùng lại đành thôi. Sở dĩ làm thế là vì cô ấy cho rằng thời gian đã bào mòn đi những rung động của mười năm trước, sau mười năm gặp lại, thứ còn đọng lại trong trái tim của cả hai người chỉ là sự nuối tiếc về chàng trai cầu mà không được của thời niên thiếu. Cho nên, dù trong lòng cảm thấy vô cùng áy náy nhưng Phùng Lăng Linh vẫn quyết định không vén bức màn bí mật này.
Mới đây, khi nghe tin Tề Noãn Hạ và Tiết Sở Mộ đã ở bên nhau, Phùng Lăng Linh không rõ cảm xúc của mình khi ấy là vui vẻ hay buồn bã, nhưng không thể không thừa nhận, cô ấy đã thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó bắt đầu ngẫm lại, nếu mười năm trước cô ấy không làm ra hành động đó, liệu có phải Tề Noãn Hạ và Tiết Sở Mộ sẽ không phải xa cách suốt mười năm không?
Phùng Lăng Linh đột nhiên có thương cảm nhưng không thể không cảm thán, đời này có một số thứ đã được định sẵn sẽ thuộc về bạn, bất kể người khác có cố phá hủy hay cản trở ra sao thì đến cuối cùng nó vẫn chỉ thuộc về bạn mà thôi, nếu đã định sẵn không thuốc về bạn, dù bạn có cưỡng cầu, nỗ lực đến đâu thì cũng chỉ tốn công vô ích. Chỉ tiếc là cô ấy đã nhận ra chân lý này quá muộn.
"Cậu tin hay không thì tùy, nhưng lần này tôi tới là muốn nói một câu chúc phúc với cậu. Chỉ thế thôi." Là vì muốn đền bù cho lỗi lầm của bản thân thuở thiếu thời mười năm trước hay là vì nỗi áy náy cứ quẩn quanh trong lòng suốt mười năm, hoặc là vì tâm tư thoáng phiền muộn và cõi lòng hỗn loạn khi hay tin người đàn ông cô ấy thích thầm bấy lâu đã ở bên cạnh cô gái năm nào, tóm lại là cô ấy vẫn tới.
Tề Noãn Hạ nhìn Phùng Lăng Linh, nói: "Cảm ơn cậu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!