Sau khi nhận phòng tại Thanh Chi, họ đến địa điểm gần đó để thưởng thức ẩm thực Hàng Châu rồi cùng mấy người bạn ngồi xe buýt đi dạo Tây Hồ. Ngồi trên xe buýt nhìn hàng cây cao chọc trời, Tề Noãn Hạ vẫn chưa định thần lại. Cô không ngờ trong chuyến đi ngắn ngày đến Chiết Giang này, họ lại đặt phòng ở một nhà nghỉ bình dân mà không phải một khách sạn lớn ở trung tâm. Càng làm cô bất ngờ hơn nữa là người đàn ông được mệnh danh là "khó chiều nhất" lại không có bất kì ý kiến nào.
Xe buýt dần dần có nhiều người hơn, Tề Noãn Hạ vô thức ngả người vào sát cửa sổ, lại phát hiện ra người ngồi bên cạnh là Tiết Sở Mộ, mà anh tỉnh bơ nhích người về phía cô, vẫn giữ một khoảng cách nhỏ. Trên xe hơi ồn ào, sau lưng là Nhạc San San ngồi đối diện đang nói chuyện với Quách Tư Viễn. Xe rẽ vào khúc cua, mất đi trọng tâm, Tề Noãn Hạ kêu lên một tiếng, tay trái nắm chặt tay người đàn ông bên cạnh. Cái chạm tay ấm áp khiến tim cô đập càng lúc càng nhanh. Sau khi xe trở lại bình thường, cô nhìn ra bên ngoài, hóa ra là rẽ vào một đoạn đường dốc, xe buýt đi xuống, tốc độ xe lại nhanh, nên cô… Cô xấu hổ nhận ra mình đang nắm chặt tay Tiết Sở Mộ không buông. Len lén nhìn người đàn ông bên cạnh, sắc mặt anh vẫn bình thường nhưng ánh mắt rơi vào người cô, sự quan tâm hiện ra nơi đáy mắt khiến cô vui mừng trong bụng. Sau đó cô thoải mái đối mặt với anh, thả tay ra nói: "Cảm ơn anh!"
Tim đập như trống đánh, Tề Noãn Hạ vô cùng kích động, rất muốn tiếp tục nắm tay anh, phải làm sao đây? Thật không đứng đắn nhưng cô bắt đầu cầu nguyện xe có thể gặp thêm vài con dốc nữa.
"Vừa nãy giống như ngồi tàu lượn siêu tốc, nhỉ?" Phó Dư ngồi ở hàng phía trước Tiết Sở Mộ xoay người xuống nháy mắt với Tề Noãn Hạ, "Em gái, vừa nãy có sợ không đấy?"
Tề Noãn Hạ đỏ mặt, cúi đầu không nói gì. Ánh mắt Tiết Sở Mộ lia tới cái mồm đang cười của Phó Dư, sự cảnh cáo trong mắt anh khiến trong lòng Phó Dư gào thét.
"Lão Tiết, cậu phải bảo vệ em gái của chúng ta đó. Một người đàn ông tốt không nên chỉ là vật trang trí được..."
Chưa kịp nói hết câu, xe buýt lại lao xuống một con dốc, không biết có phải tài xế muốn mọi người cảm nhận được con đường mòn quanh Hồ Tây hay không mà tốc độ lao nhanh khiến cho Phó Dư vừa nãy còn "cười trên sự đau khổ của người khác" kêu to, "Tàu lượn siêu tốc kìa! Tới nữa rồi, tới nữa rồi!"
Những người đứng trên xe lắc lư trái phải.
"Giống đi tàu lượn siêu tốc quá."
"Ôi má ơi, làm tôi chết khiếp."
Không biết là ai trên xe nói một câu đậm chất hán tự làm cả xe bật cười, bầu không khí chốc lát trở nên vui vẻ. Tề Noãn Hạ cũng mất đi sự gượng gạo, bắt đầu bàn bạc lộ trình tiếp theo với Nhạc San San ngồi phía sau.
"Lát nữa chúng ta dạo một vòng Tây Hồ đi, cơ hội hiếm có, thời tiết không dễ gì mới ấm áp được một chút." Nhạc San San đề nghị.
Tề Noãn Hạ nhìn người đàn ông bên cạnh mấy lần, người này vẫn luôn ngồi nghiên cứu trong phòng thí nghiệm, còn không thì chuẩn bị giáo án ở phòng làm việc, thật sự có thể đi bộ được không?
"Chuyện này…" Cô cúi đầu, suy nghĩ bằng cách nào có thể vừa giữ được sự hưng phấn cho mọi người, vừa không để cái trùm học giỏi kia mệt mỏi. Làm một em bé tri kỷ thật không dễ dàng gì, lòng em bé buồn quá.
"Không sao cả, không mệt lắm đâu. Mọi người đi rồi nghỉ chân một chút cũng không thành vấn đề. Đằng trước là phố đi bộ Tô Đề kìa, xuống xe thôi." Một câu nói của Nhạc San San đã ngăn chặn sự do dự của Tề Noãn Hạ.
Tề Noãn Hạ phiền muộn dán mắt vào trùm học giỏi nào đó, yên lặng cúi đầu, cô đã cố hết sức rồi.
Đến Tô Đề, họ theo đoàn người xuống xe. Trước mắt là Tây Hồ đã từng trông thấy rất nhiều lần, nhưng có lẽ vì bên cạnh có nhiều người khác nhau nên Tề Noãn Hạ vừa nhìn đã thấy Tây Hồ dài vô tận, trong lòng cô có cảm giác thư thái và vui vẻ chưa từng có trước đây.
"Núi sông phải đẹp đẽ thế này mới làm cho Bạch nương tử và Hứa Tiên gặp nhau được chứ." Phó Dư vốn hài hước, hiếm khi nổi máu văn chương, "Tôi phải đọc một bài thơ mới được!"
Quách Tư Viễn cười khúc khích, "Thôi đi, với kiến thức kém cỏi của cậu thì có thể đọc được gì chứ?"
Tề Noãn Hạ vừa đi vừa lắng nghe mọi người trêu chọc lẫn nhau, vừa chú ý tới Tiết Sở Mộ vẫn kiệm lời như mọi khi. Liệu rằng cái người lúc nào cũng ngồi trong phòng làm việc, chuyên tâm nghiên cứu học thuật, chỉ biết đứng nghiêm trang trước bục giảng này có thể kiên trì đi bộ từ Tô Đề tới cầu Đoạn Kiều rồi đến trung tâm thành phố được không đây?
"Hay chúng ta dừng lại ngắm cảnh một lát nhé?" Sau một hồi loay hoay, rốt cuộc Tề Noãn Hạ vẫn mở miệng ngắt ngang cảm hứng thơ ca của Phó Dư.
"Cậu mệt hả?" Nhạc San San ngạc nhiên nhưng vẫn nắm tay kéo Tề Noãn Hạ đến bồn hoa bên cạnh, "Đi thôi, tới chỗ đó ngồi ngắm Tây Hồ đi."
Tề Noãn Hạ cứng rắn chống chọi với ánh mắt "Cậu yếu quá đấy!" của Quách Tư Viễn, ngồi xuống bồn hoa, nhìn dòng người qua lại trước mặt, không biết nói gì.
"Noãn Hạ, cậu thích phiên bản của Triệu Nhã Chi hay của Lưu Đào thế?" Nhạc San San hỏi với đôi mắt sáng bừng.
"Tôi hả?" Tề Noãn Hạ không hề nghĩ ngợi, "Của Triệu Nhã Chi, là kinh điển của các tác phẩm kinh điển đó."
"Tại sao không phải là bản của Lưu Đào chứ?"
"Chắc là lúc nhỏ đã xem Triệu Nhã Chi nên ấn tượng về Bạch nương tử và Hứa Tiên là phải như thế."
Tề Noãn Hạ nghĩ, nói chung cô là một người hoài niệm, hoặc nói đúng hơn không phải hoài niệm, mà là khi đã nhận định một người hay một chuyện nào đó thì sẽ giữ vững trong lòng, cho dù tới tới lui lui, vật đổi sao dời hay có điều tốt hơn thì cô vẫn không quên đi ý niệm ban đầu. Đôi khi, thói quen không đáng sợ, đáng sợ nhất chính là phải mạnh mẽ thay đổi thói quen đó, cũng giống như Tiết Sở Mộ với cô vậy.
Nhạc San San chưa chịu bỏ cuộc, quay sang hỏi mấy tên đàn ông đi cùng: "Còn các cậu thì sao? Thích phiên bản nào?"
Phó Dư và Quách Tư Viễn đều tỏ ra bất lực, cuối cùng vẫn chọn theo Nhạc San San, chỉ có Tiết Sở Mộ, tay trái cầm chai nước suối, lẳng lặng nhìn Tây Hồ phía xa xa, không lên tiếng. Ngay cả Tề Noãn Hạ cũng không khỏi quay đầu chờ câu trả lời của anh, nhưng rất lâu sau đó chỉ đợi được một câu nói: "Tôi không có hứng thú với mấy thứ này."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!