Chương 24: (Vô Đề)

Ngày 15 tháng 3, lễ đính hôn của Quách Tư Viễn và Nhạc San San được tổ chức.

Tề Noãn Hạ vội vã chạy tới khách sạn, sau khi vào cửa, cô bỗng chần chừ do dự. Hôm nay cô tham gia bữa tiệc này với tư cách gì và nên ngồi ở đâu đây?

Đương lúc cô đang bối rối, Quách Tư Viễn đứng đón khách ở cửa đã mở lời trêu chọc: "Ôi chao, người đẹp này sao lại không vào đi? Nào, anh trai sẽ dẫn cậu tới một chỗ ngồi cực kỳ tốt."

Bắt gặp ánh mắt sâu xa ý tứ của Nhạc San San, Tề Noãn Hạ xấu hổ đỏ mặt.

Quách Tư Viễn dẫn cô đi qua một lối đi nhỏ. Một bữa tiệc được tổ chức với mười mấy bàn tiệc rượu, không tính là hoành tráng. Anh ấy cứ dẫn cô đi mãi, đi thẳng đến một bàn rượu cách rất gần với bàn chủ tiệc. Chỉ nhìn thoáng qua, cô cũng đã nhận ra sự có mặt của Tiết Sở Mộ. Anh bình thản ngồi một chỗ nghịch điện thoại, không biết là đang xem cái gì. Tiếp sau đó, cô lại nhìn thấy Phùng Lăng Linh ngồi kế bên anh.

Cô cảm thấy đến tận giờ phút này, lòng cô vẫn không thể nào bình tĩnh được khi đối diện với người mà cô vẫn hâm mộ bấy lâu.

Có điều, Quách Tư Viễn dường như chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn, ngang nhiên kéo cô tới ngồi bên cạnh Tiết Sở Mộ, cười nói: "Người đẹp này mọi người cũng không lạ gì nữa, cũng xem như là bạn học cũ chung trường với tôi ngày trước."

Tề Noãn Hạ bất giác nhớ đến tin nhắn WeChat cô đã gửi cho Tiết Sở Mộ trong một phút bốc đồng, hỏi anh lựa chọn nỗ lực hay hồi ức, lúc ấy anh đã trả lời như thế nào nhỉ? Lúc cô tưởng rằng anh không đọc hoặc sẽ không trả lời tin nhắn của mình thì anh nói: Tôi không muốn lãng phí quá nhiều thời gian vào những chuyện tôi không biết rõ. Cho nên, cô lại lần nữa bị người ta từ chối khéo rồi phải không?

Thế rồi sau đó, một người gần như chưa từng tồn tại trong ký ức về những năm tháng học trò của anh như Tề Noãn Hạ lại đột nhiên nhận được tấm thiệp hồng của Quách Tư Viễn từ tay anh, cuối cùng còn phụ lòng mong đợi của Quách Tư Viễn, không dám mặt dày đẹp bám rủ Tiết Sở Mộ đi ăn cơm nữa.

"Em gái Noãn Hạ, cậu đã quen biết với Tiết Sở Mộ rồi, cứ ngồi cạnh cậu ta nhé." Nói rồi, Quách Tư Viễn còn nhiệt tình nhờ một người đàn ông ngồi cạnh Tiết Sở Mộ đứng dậy nhường chỗ, lại thuận tiện nhất mắt với Tề Noãn Hạ một cái cầu khen ngợi, "Đây, ngồi đây. Lão Tiết, nhớ chăm sóc Noãn Hạ đấy nhé."

Tề Noãn Hạ cực kỳ xấu hổ, nguyên một bàn toàn đàn ông mặc âu phục nghiêm chỉnh chỉ có cô và Phùng Lăng Linh là nữ, ngoài ra không có thêm ai nữa. Vả lại, cô không biết những người này. Quan trọng hơn là cô bắt đầu lo lắng liệu Tiết Sở Mộ có cảm thấy bực bội, phiền phức khi Quách Tư Viễn gán ghép lộ liễu như vậy hay không. Cúi thấp đầu, Tề Noãn Hạ phân vân không biết có nên chủ động chào hỏi anh một tiếng hay cứ im lặng tới khi kết thúc bữa tiệc.

"Ô, có phải là cô bạn đã chơi thách, ôm Tiết Sở Mộ ở KTV lần trước không nhỉ?"

Tề Noãn Hạ thoáng sửng sốt. Một người đàn ông có gương mặt khá quen ngồi bên cạnh cô đang cười tươi như hoa.

"Từ hồi cấp ba tới giờ, Tiết Sở Mộ tính khí lạnh lùng, không nói không rằng. Ấy vậy mà em gái này vẫn có dũng khí đi ôm một khối băng lạnh như cậu ta, thật sự rất đáng khen." Sau đó anh ta bắt đầu trở nên vô cùng nhiều chuyện, "Nhìn thái độ của Quách Tư Viễn như vậy, có phải cậu với Tiết Sở Mộ có gian tình bí mật rồi phải không?"

Lời nói ra là dành cho Tề Noãn Hạ nhưng ánh mắt lại ý vị sâu xa nhìn về phía Phùng Lăng Linh.

Tề Noãn Hạ không nói nên lời. m lượng của anh ta to như thế, thực sự là đang nói thầm với cô đó hả? Nếu không thì tại sao cả bàn lại đổ dồn ánh mắt về cô, ngay cả Tiết Sở Mộ cũng nhìn sang cô và cau mày?

"À thì…" Cô làm như không nhìn thấy những ánh mắt hóng hớt của mọi người, tự cười nhạo chính mình: "Cách một lớp quần áo còn sợ lạnh hay sao?"

Người đàn ông bên cạnh còn định hỏi thêm câu gì nhưng lại bị Tiết Sở Mộ cắt ngang. Anh đặt điện thoại xuống, khoanh hai tay lên ngực, nói: "Lúc nãy cậu hẹn tối mai đi thể dục đúng không?"

m lượng không cao không thấp nhưng đủ khiến người đàn ông bên cạnh Tề Noãn Hạ lập tức im lặng. Cô không hiểu vì sao nhưng tất cả mọi người ngồi ở bàn này, kể cả Phùng Lăng Linh, đều bật cười. Lại một lần nữa cô cảm thấy khoảng cách giữa cô và anh thực sự rất xa.

Chẳng bao lâu sau, lễ đính hôn của Quách Quách Tư Viễn và Nhạc San San bắt đầu. Vì quy mô tổ chức tiệc chỉ bao gồm người thân và bạn bè thân thiết của họ nên không có nghi thức long trọng nào khác, chỉ đơn giản là mời một người bạn tốt đứng ra làm chủ hôn, cô dâu chú rể trao đổi nhẫn là xong. Tuy nhiên, lúc kết thúc bữa tiệc, không biết Quách Tư Viễn phát điên cái gì, giật micro trong tay chủ hôn, cười nói: "Hôm nay thật sự rất cảm ơn mọi người đã tới chung vui, nhưng tôi muốn xin một chút thời gian để nói một câu này với người anh em chí cốt của tôi. Tôi đã lấy vợ đây rồi mà bạn gái của cậu ở đâu? Chúng ta đã từng nói sẽ làm thiên thần tốt ở cạnh nhau, nhưng giờ tôi đã tìm thấy được thiên thần nhỏ của mình rồi, cậu cũng phải đẩy nhanh tiến độ lên đi, nên làm cái gì thì làm đi. Tôi đợi cái ngày gả bình rượu mơ nhà tôi cho quý tử nhà cậu, đừng có để đến khi con gái tôi chào đời rồi mà vợ cậu vẫn còn biệt tăm biệt tích đấy."

Lời nói ra rất thẳng thắn nhưng lại chẳng đâu vào đâu. Quách Tư Viễn vừa dứt lời, cả phòng tiệc đều cười ồ lên, tất cả những người ngồi chung bàn với Tề Noãn Hạ đều nhất loạt đổ dồn ánh mắt về phía Tiết Sở Mộ và Phùng Lăng Linh, đại khái là vì ai nấy đều cho rằng đối tượng "nên làm cái gì thì làm đi" trong miệng Quách Tư Viễn chính là cô ấy.

Từ sâu nơi đáy lòng, Tề Noãn Hạ không khỏi cảm thấy mất mát, hụt hẫng hệt như khi cô nhìn thấy Phùng Lăng Linh cười tươi như hoa nở đi bên cạnh Tiết Sở Mộ vào mười năm trước. Không muốn đối mặt với những người đang vui vẻ trêu chọc hai người họ, cô đứng dậy, một lần nữa rất không có tiền đồ mà lựa chọn trốn tránh. Trốn vào WC, nhìn người con gái cau mày buồn bã trong gương, cô chợt cảm thấy bản thân là kiểu người ngoài mặt ra vẻ kiêu kỳ nhưng trong lòng lại hèn nhát như chuột.

Dũng khí ngất trời lúc trước biến đâu mất rồi? Còn cả lời thề quyết tâm vững bước đến cùng nữa? Chỉ vì lần nữa gặp lại Phùng Lăng Linh mà bỏ chạy trốn chết vậy sao? Cô cười khổ não, cuối cùng vẫn quyết định quay trở lại bữa tiệc, chí ít thì đây vẫn là tiệc đính hôn của Quách Tư Viễn và Nhạc San San.

Bước ra khỏi WC, nhìn người con gái đang đứng bên cạnh bồn hoa, Tề Noãn Hạ bất giác nhớ đến một câu mà Thi Tâm Lộ vẫn thường hay dùng khi viết tiểu thuyết: một nồi máu chó ụp thẳng lên trán. Bên ngoài WC, chạm mặt tình địch cũ, rất có thể cũng chính là tình địch hiện tại, đây đã là cảnh tượng "cẩu huyết" nhất rồi, cô thầm nghĩ, phía sau nó liệu còn có tình tiết nào oái oăm hơn nữa không.

Nhìn thấy đối tượng chờ đợi cuối cùng cùng xuất hiện, Phùng Lăng Linh mỉm cười. Không phải lấy tư cách người thắng cuộc, cũng chẳng phải để truy cứu bất cứ chuyện gì, cô ấy mỉm cười đơn giản là vì người con gái đang chậm rãi đi tới trước mặt cô ấy bây giờ vẫn mang vẻ mặt vừa hoang mang vừa kinh ngạc giống như trong ký ức mười năm trước.

Nếu nói đời này có điều gì khiến Phùng Lăng Linh cảm thấy áy náy nhất, có lẽ chính là Tề Noãn Hạ. Đã nhiều năm trôi qua, cô ấy vẫn chưa từng một lần quên đi cô gái này, vẫn nhớ rất rõ cô bạn học cùng khóa năm lớp 11 tên Tề Noãn Hạ thường xuyên xuất hiện ở trong lớp của cô ấy, khoác tay Triệu Du cười nói rất vui vẻ, và còn…. Con người là loài sinh vật ích kỷ, Phùng Lăng Linh không phải là ngoại lệ.

"Tề Noãn Hạ phải không?" Chủ động lên tiếng chào hỏi, sau đó dường như lại nhớ tới cái gì, Phùng Lăng Linh mỉm cười: "Ừ, thực ra tôi chưa từng nghĩ sẽ có ngày gặp lại cậu, cho nên vào cái hôm tổ chức lễ cầu hôn cho Quách Tư Viễn, khi nhìn thấy cậu, tôi đã rất ngạc nhiên."

Lời nói phảng phất sự chột dạ.

Tề Noãn Hạ nghe vậy thì cảm thấy khó hiểu. Cô chưa từng nghĩ sẽ có ngày cô và Phùng Lăng Linh đứng chung một chỗ, nói chuyện bình tĩnh như thế này, đương nhiên, sự bình tĩnh này cũng chỉ là trạng thái thể hiện mặt ngoài mà thôi.

Cô đáp: "Tôi cũng không ngờ sẽ gặp lại cậu." Còn có cơ hội gặp lại Tiết Sở Mộ nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!