Chương 18: (Vô Đề)

Ngày mùng sáu Tết, khi đang đến chơi ở nhà dì họ, Tề Noãn Hạ nhận được điện thoại của Triệu Du nói muốn đi Mali khiến cô có chút buồn bực, dẫu gì thì nhiều năm qua, cô ấy vẫn luôn là người bạn thân nhất của cô, cùng cô đi qua cả thời thanh xuân, cùng cô vượt qua nhiều mơ màng và xúc động.

Sau bữa trưa, Tề Noãn Hạ chào bố mẹ xong thì lái xe đến đón Triệu Du. Hai người dắt tay nhau đi dạo phố lần cuối khi Triệu Du còn ở trong nước, trên tay Triệu Du cầm túi lớn túi nhỏ quần áo.

"Bạn yêu, mày không báo trước ngày về nước cũng thôi đi, thế nào tới lúc đi cũng không nói trước, thật đáng ghét!" Tề Noãn Hạ vừa chọn quần áo cho cô ấy vừa phàn nàn: "Có phải là bạn thân nữa không thế?"

Triệu Du cũng đành chịu: "Không phải sợ mày buồn hay sao? Hơn nữa mày còn chưa quen với việc mỗi năm sau Tết tao đều lập tức bay đi ngay à? Với lại mày không thấy cú điện thoại của tao vừa đúng lúc ư? Chẳng phải trên nhóm chat mày nói hôm nay bị nhà các chú các dì tụng kinh chán chết sao? Đây là tao đang cứu mày đó!"

"Ha ha, cảm ơn mày nha!"

"Đừng khách sáo!"

Tề Noãn Hạ liếc mắt nhìn Triệu Du, ném bộ quần áo trong tay cho cô ấy, "Nào, mày la hét ở nước ngoài không có thời gian mua quần áo mà, đây, giờ mua một lượt đi!"

"Cà thẻ của mày!"

"Được voi đòi tiên!"

Ngày mùng sáu Tết mà trung tâm thương mại vẫn đông đúc, Triệu Du một tay kéo Tề Noãn Hạ, vừa xoay đầu lại thấy cô nàng bên cạnh đang cúi đầu nghịch điện thoại, nhất thời lửa giận trong lòng dâng cao, "Tao nói này cô Tề, lúc đi bộ đừng chơi điện thoại được không? Chen chúc như vậy mà mày còn nhìn điện thoại! Tao phục mày rồi, trung tâm thương mại ồn ào quá trời mà vẫn nghe được tiếng tin nhắn hả?"

Tề Noãn Hạ cúi đầu, lặng lẽ xóa tin nhắn rác trên điện thoại, không giấu được sự thất vọng trong lòng, "Tao có việc quan trọng, hơn nữa…" Hơn nữa cô vẫn ôm một phần ngàn hi vọng có thể nhận được tin nhắn của Tiết Sở Mộ.

Tin nhắn chúc mừng vào đêm giao thừa cô gửi vẫn chưa nhận được hồi âm của anh. Sau mấy ngày xoắn xuýt, cô tự thuyết phục bản thân, nhận được tin nhắn từ số lạ, nếu là cô cũng sẽ cho rằng đó là gửi nhầm và bỏ qua thôi.

"Hơn nữa cái gì?" Triệu Du nghe ra sự thất vọng trong giọng nói của Tề Noãn Hạ, cuối cùng cũng hiểu chắc lại vì Tiết Sở Mộ rồi, chẳng qua là cô ấy thật sự không muốn lại đi thăm dò cô gái ngốc nghếch này lại có hành động ngớ ngẩn nào liên quan tới Tiết Sở Mộ nữa.

"Không có gì, chỉ là đêm giao thừa tao gửi cho Tiết Sở Mộ một tin nhắn ngắn, chắc là bị anh coi thành tin rác rồi." Cất di động, cô cười nói: "Đi thôi, đem mấy cái túi này vào xe trước đã, sau đó bọn mình đi xem phim nhỉ?"

Cuối cùng Triệu Du vẫn không nói gì, cô ấy không thể khuyên cô gái ngốc này buông bỏ, càng không thể nói cô gái ngốc này cố gắng hơn. Có lẽ cuộc đời chính là vậy, có những thứ không thể với tới, cũng có những thứ một khi đã đụng vào sẽ như rơi vào vực thẳm.

Khi bước vào thang máy, hiển nhiên bầu không khí giữa họ càng thêm im lặng, vẫn là Tề Noãn Hạ không chịu nổi bầu không khí khó chịu này, chủ động mở miệng nói: "Thôi mà, mày đừng như vậy nữa, mỗi lần nhắc tới Tiết Sở Mộ thì mày luôn im lặng, có gì đâu mà."

"Chỗ nào vì Tiết Sở Mộ chứ, tao đang nghĩ nên xem phim nào thôi." Triệu Du nhìn gương mặt tươi cười của Tề Noãn Hạ trong gương phản chiếu của thang máy mà thở dài, "Đợi tao sang tới Mali rồi, mày phải nhớ, dù có chuyện vui hay buồn, mặc kệ chênh lệch múi giờ cũng phải nói cho tao biết, cũng đừng vì chuyện tao ủng hộ Từ Minh Hàng mà tránh né Tiết Sở Mộ.

Nhiều năm như vậy, điều tao để ý nhất không phải là Tiết Sở Mộ hay Từ Minh Hàng mà là mày có được hạnh phúc hay không thôi."

Nỗi buồn bất chợt khiến Tề Noãn Hạ sụt sùi, "Đừng tình cảm vậy chứ, tao biết rồi, giọng điệu này của mày sắp theo kịp mẹ tao rồi đó."

Triệu Du suy nghĩ một lúc, không khỏi buồn cười: "Cũng đúng nhỉ."

Thang máy tầng bốn vừa mở ra, mùi bắp rang bơ xộc thẳng vào mũi, Tề Noãn Hạ hào hứng nhìn mấy đoạn giới thiệu phim chiếu trên màn hình lớn, suy nghĩ nên xem bộ nào.

"Chú ơi, cháu muốn uống coca!"

"Không được."

Tiếng khóc thút thít của đứa bé trai và giọng điệu kiên quyết của người đàn ông khiến Tề Noãn Hạ sững sờ, vô thức tìm âm thanh quen thuộc, nhất thời cô thấy toàn thân không ổn. Trên ghế sofa ở khu nghỉ ngơi, cậu bé lấy tay lau nước mắt, người đàn ông bên cạnh nhíu mày, tay ôm một túi bỏng ngô to đùng, tay còn lại lau nước mắt trên má cậu nhóc.

Là Tiết Sở Mộ!

Tề Noãn Hạ cười gượng. Triệu Du nhìn cô hết thuốc chữa, cô từng bước đi về phía người ông đó.

"Tại, tại sao không được, đã nói là đi xem "Bố ơi đi đâu thế?", tại sao không được ăn bắp rang và uống coca chứ?"

Giọng nói của cậu bé rất uất ức, Tề Noãn Hạ nhận ra cậu bé chừng năm, sáu tuổi này chính là cậu bé ngày đó kéo Tiết Sở Mộ vào Starbucks tìm ba chữ "Tiết Sở Mộ" mà cô viết.

"Du Du, tao muốn xem "Bố ơi đi đâu thế?", bọn mình xem cái đó nha!" Tề Noãn Hạ dừng lại, khẽ nói với Triệu Du: "Dù sao cũng sắp đến giờ chiếu rồi."

Triệu Du nhìn cô đang càng lúc càng chột dạ, hết nói nổi, "Mày già đầu rồi còn xem cái này hả?" Mặc dù ngoài miệng không nể nang gì nhưng cô ấy vẫn xoay người tới quầy mua vé.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!