Ba nam một nữ với tư thế vô cùng kỳ quái nhìn nhau không nói lời nào. Lúc này Tề Noãn Hạ mới sợ hãi, ý thức được sự nguy hiểm. Cô cố ý cầm điện thoại đến mà trước khi lao ra lại quên bấm số 110. Quả nhiên, cô đối với Tiết Sở Mộ hẳn hết thuốc chữa rồi, nên mới có thể vừa nhìn thấy kẻ lạ vung quyền về phía anh đã khẩn trương, không quan tâm điều gì, lấy thân mình bảo vệ trước mặt anh. Tuy nhiên cô quên mất, sức chiến đấu của bản thân gần như là số không, chắc hôm nay sẽ bị đánh một trận rồi nhỉ?
Vô cùng yên tĩnh, vô cùng kỳ lạ, rốt cuộc người đàn ông xa lạ không nhịn nổi nữa cười hí hửng, đầy ẩn ý nói: "Người xưa đều nói anh hùng cứu mỹ nhân, em gái đây là mỹ nhân cứu anh hùng hả?"
Tề Noãn Hạ sửng sốt một lúc mới nhận ra có gì đó không đúng. Sau đó cô nghe tiếng một người đàn ông khác trêu chọc: "Tiết Sở Mộ, cậu có đai đen Taekwondo mà lại trốn sau lưng một cô bé ha?"
Hóa ra bọn họ quen nhau à?
Vào lúc đó, Tề Noãn Hạ ước gì mặt đất có kẽ hở để cô có thể chui xuống. Bọn họ không chỉ biết nhau mà mối quan hệ còn rất tốt, hẳn là cảnh "đánh nhau" mà cô tưởng tượng ban nãy chỉ là trò đùa của họ thôi. Vả lại, đai đen Taekwondo ư? Cô xoay người, nghi ngờ nhìn người đàn ông đứng sau lưng cô. Đây chắc là lần đầu tiên anh nghiêm túc nhìn cô một cách chăm chú như vậy, hoặc có lẽ do anh không đeo mắt kính, đôi mắt đen nhánh, trong mắt như có một vòng xoáy thật sâu hút cô vào.
Triệu Du từng thắc mắc, Tiết Sở Mộ không tính là đẹp trai, cũng chẳng phải người đàn ông có tính cách ôn hòa, vậy mà tại sao cô cứ nhớ mãi không quên. Nhưng cô ấy không biết, trong mắt cô, Tiết Sở Mộ vô cùng đẹp trai, kể từ sau khi gặp được anh, không có người đàn ông nào lọt vào mắt cô được nữa.
Tiết Sở Mộ rất ngạc nhiên khi thấy cô gái ngốc nghếch này liều lĩnh lao tới trước mặt, nháy mắt tim anh giật thót, trong đầu bắt đầu lục tìm xem trước đây đã từng gặp cô hay chưa? Nếu không, tại sao cô có thể thích một người đàn ông xa lạ chỉ trong vài lần gặp mặt, thậm chí còn thích tới mức đến sự an toàn của bản thân cũng không quan tâm?
Phó Dư thấy một đôi nam nữ kia chỉ nhìn nhau không nói gì bèn cười trộm rồi kéo người bên cạnh phóng khoáng rời đi, "Em gái à, con gái nên núp sau lưng đàn ông thay vì đứng trước mặt mới phải. Phụ nữ sinh ra là để được đàn ông bảo vệ, che chắn trước mặt đàn ông như vậy không dễ thương chút nào đâu!"
Hai người đàn ông xa lạ rời đi, trước khi đi tiếng cười giống như âm thanh kỳ bí quanh quẩn bên tai Tề Noãn Hạ. Tại sao phải đứng chắn trước mặt anh? Chẳng qua vì cô thích anh chứ sao. Câu trả lời thật đơn giản biết bao. Nhưng mà người đàn ông trước mặt chắc sẽ chẳng tin đâu!
Tề Noãn Hạ cúi đầu, luống cuống nghịch nghịch ngón tay, cô không biết trong lòng anh nghĩ như thế nào về cô. Thậm chí một giây trước cô còn phát hiện, thực ra cô chẳng hiểu gì về anh cả.
"Tiết…" Tiết gì nhỉ? Gọi là Tiết Sở Mộ? Hay là thầy Tiết đây?
Cô không biết làm sao bèn cười cười, lựa chọn lướt qua cái xưng hô làm cô lúng túng, "Anh có đai đen Taekwondo hả?" Cô luôn cho rằng Tiết Sở Mộ là một giáo viên nhã nhặn, chưa từng nghĩ tới anh lại là cao thủ.
"Ừ." Tiết Sở Mộ thở dài, gật đầu. Anh vẫn không biết rằng giữa mình và cô gái này còn điều gì khác ngoài việc cô đi nhầm lớp học, còn nữa, trong đêm KTV đó cô ôm anh nói "thích", khiến anh chau mày. Suy nghĩ của sinh viên khoa Tự nhiên khiến anh không tin vào cái gọi là vừa gặp đã yêu, cũng không tự thuyết phục bản thân rằng cô gái này đơn thuần chỉ là vừa gặp đã yêu, tiếp đó mặc kệ tất cả.
"À, ra vậy." Tề Noãn Hạ lại cúi đầu, trong lòng cảm xúc lẫn lộn, "Thật xin lỗi."
Thật xin lỗi, không nên làm chuyện mất mặt như vậy.
Thật xin lỗi, không nên hấp tấp lao ra ngoài.
Thật xin lỗi, không nên làm thế khi chưa biết gì cả.
Lúc đó cô không thể nói rõ tâm trạng của mình như thế nào, song cô biết tuy già mồm nhưng cô rất muốn khóc một trận thật to. Rõ ràng mỗi lần đều muốn thể hiện thật tốt trước mặt anh, rõ ràng mỗi lần đều hy vọng anh có thể nhớ tới cô, rõ ràng lần nào cũng nhắc nhở bản thân đừng từ bỏ, từ từ tiến tới nhưng mà khi anh nhíu mày, nhìn cô bằng ánh mắt thờ ơ thì cô vẫn tuyệt vọng và khó chịu, thậm chí cô còn tự hỏi tại sao mình lại tức giận cơ chứ?
Thời tiết rất lạnh, ngay cả Tiết Sở Mộ chưa bao giờ sợ lạnh cũng thấy hơi rét, anh đưa tay ra, không biết tại sao lại cảm thấy rất muốn đưa tay chạm vào mái tóc dài đến thắt lưng kia, muốn an ủi Tề Noãn Hạ đang rất ưu tư vào lúc này. Anh biết tên cô, biết cô học chung trường cấp ba với anh, tuy nhiên điều đó không có nghĩa là anh nhất định phải chấp nhận cô gái khó hiểu một mực muốn xông vào cuộc sống và bày tỏ tình yêu với anh.
"Con gái phải học cách bảo vệ bản thân, chuyện vừa rồi nếu họ không phải bạn thân của tôi thì cô biết sẽ xảy ra chuyện gì không?" Lời nói của anh rất gay gắt, nhưng anh tự nhủ xuất phát điểm của cô gái này là vì anh, nên anh có nghĩa vụ phải cho cô hiểu được tính chất nguy hiểm của sự việc, càng phải cắt đứt suy nghĩ của cô về anh.
Tề Noãn Hạ theo bản năng muốn cãi lại, nhưng ngẩng đầu lên thấy gương mặt nghiêm nghị của anh thì không nói được chữ nào. Anh không thích cô, đó là câu trả lời dễ thấy nhất. Cuối cùng cô tiếp tục già mồm, ở trước mặt người đàn ông này không được rơi nước mắt: "Xin lỗi, em về trước."
Không muốn để lại ấn tượng xấu trước người mình thích, cô cúi đầu, cố ý để mái tóc dài che đi gò má, để nước mắt nhanh chóng biến mất dưới mặt đất, ẩn mình trong bóng tối rồi xoay lưng rời đi. Cô thích anh nhưng cô cũng có niềm kiêu hãnh của riêng mình, niềm kiêu hãnh nho nhỏ còn sót lại trước mặt anh.
Xem ra, hôm nay không phải là một ngày tốt lành!
Sau khi cô xoay người, Tiết Sở Mộ không thể nhìn thấy những giọt nước mắt chảy dài trên khuôn mặt cô, không nhìn thấy sự tủi thân mà cô đã giấu kín trong suốt mười năm. Anh chưa bao giờ biết rằng, cô thích anh đã mười năm rồi.
Rốt cuộc Tiết Sở Mộ vẫn không đành lòng để cô gái ngốc nghếch này về nhà một mình. Anh đuổi theo bước chân cô, "Tôi đưa cô về nhà."
Trong lòng tràn đầy cảm giác tự ái, Tề Noãn Hạ dùng sức lau mặt, cúi đầu cố gắng giả vờ như chưa từng khóc, trả lời: "Không cần, nhà em gần lắm."
Nhìn thấy nước mắt của cô, trong lòng Tiết Sở Mộ "tan vỡ", anh không hiểu sao một sinh vật như phụ nữ lại có tâm trạng thất thường đến mức nói khóc là khóc, càng không hiểu tại sao cô gái nhỏ này mỗi lần bị anh nói đều rơi nước mắt được? Không hiểu, không hiểu, anh chỉ có thể giả vờ như cái gì cũng biết, không nói tiếng nào đi theo sau lưng cô, không gần không xa, cũng không thể cứ thế bỏ mặc con gái người ta, để cô lại trên đường lớn được.
Phải nói rằng chính vì sự "cố chấp nhỏ" của Tiết Sở Mộ mà tâm trạng của Tề Noãn Hạ đang từ mưa to chuyển sang trời nắng chói chang. Dù biết anh cố tình đưa cô về nhà chỉ vì cái gọi là chủ nghĩa nhân đạo thôi, nhưng cô vẫn rất vui vẻ. Chí ít cô có thể giả vờ như tất cả đều xuất phát từ sự quan tâm anh dành cho cô.
Sau mười năm, cô rốt cuộc cũng có thể quang minh chính đại đến gần anh, rốt cuộc có thể đi bên cạnh anh, không cần dè dặt trốn tránh một bên mà lặng lẽ chú ý đến anh nữa. Tình cảm thầm mến thật đau khổ nhưng cũng thật ngọt ngào.
Sự phấn khích không có nơi để bày tỏ, căn bệnh tiềm ẩn trong đầu khiến cô nửa đêm lấy điện thoại di động ra, đăng nhập vào QQ, tìm nơi để trút hết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!