Lễ kỷ niệm ngày thành lập trường diễn ra vào ngày mùng bảy tháng hai được tổ chức rất hoành tráng. Khi Tề Noãn Hạ lái xe tới trước cổng trường liền nhìn thấy một dãy băng rôn, khẩu hiệu sáng chói treo phía trước cổng cùng một dãy bàn dài bày sẵn danh sách đăng ký về dự lễ.
Dừng xe lại bên đường, cô tới đứng bên cạnh một bồn hoa trước cổng trường, đợi Triệu Du xuất hiện.
Mỗi khi nhớ lại lần chạm mặt bất ngờ với Tiết Sở Mộ ở tiệm Starbucks hôm đó, lòng cô lại cảm thấy chán ngán chính mình, hà cớ gì khi ấy lại viết tên người ta lên cửa làm gì? Đã vậy lại còn xóa đi ngay trước mặt chính chủ nữa? Thiết nghĩ, "giấu đầu lòi đuôi", "có tật giật mình" chính là đang nói về cô.
Rốt cuộc thì lần ấy, cô vẫn không có gan đối mặt mà quay đầu chạy trối chết. Đây đã là lần thứ ba Tề Noãn Hạ hèn nhát bỏ chạy ngay trước mặt anh. Thật lòng cô chỉ muốn tẩn mình một trận. Sau mười năm, khi mà cô đã hạ quyết tâm làm tới cùng thì lại đột nhiên phát hiện, cứ mỗi lần Tiết Sở Mộ xuất hiện ngay trước mặt mình, cô đều sẽ vô cớ giật mình, thảng thốt và sợ hãi.
Chờ được một lúc, Triệu Du cuối cùng cũng xuất hiện. Cũng giống như nhiều năm về trước, hai người nắm tay nhau bước chân vào ngôi trường cũ đã đặt nền móng cho tình bạn của họ, nơi đã chứng kiến tình yêu thầm nở rộ của Tề Noãn Hạ.
Lúc đặt bút ký tên vào quyển sổ hồng ghi danh, trong lòng Tề Noãn Hạ dâng trào một niềm tự hào khó tả. Ngày trước, cô đã từng trải qua những tháng ngày tuổi trẻ ở ngôi trường này, gặp được người bạn thân nhất trong đời, gặp được Tiết Sở Mộ khiến cô nhung nhớ suốt mười năm. Có thể nói, ở nơi này ghi dấu nhiều hồi ức và kỷ niệm đẹp còn hơn cả thời đại học.
Cô sẽ không thể quên chính nơi này đã nhuộm màu xanh biếc xanh cho thanh xuân của những cô cậu thiếu niên, không thể quên được đoạn thời gian cả một nhóm không phân biệt nam nữ nhiệt huyết tràn đầy rượt đuổi một tên cướp điện thoại của cô ở trước miếu Phu Tử, lại càng không quên được khoảnh khắc cô gặp được anh. Từng đoạn hồi ức ấy có lẽ cả đời này cô sẽ khắc ghi mãi không quên.
Tề Noãn Hạ vẫn nghĩ, thực ra đã nhiều năm trôi qua, cô vẫn không dám quay về lại nơi này là bởi ở đây có lưu giữ quá nhiều kỷ niệm, nhiều đến mức cô vừa bước chân vào cổng trường đã nhìn thấy lại hình ảnh mình mặc đồng phục, vai đeo cặp sách, nhiều đến mức khi cô đi vào khuôn viên trường như đã thấy hiện ra trước mắt hình ảnh bản thân nhiều lần lén lút nhìn trộm Tiết Sở Mộ. Hồi ức vẫn luôn là thứ ngọt ngào nhưng đồng thời cũng giày xéo trái tim.
Không biết hôm nay Tiết Sở Mộ có về trường không nhỉ?
"Muốn hỏi thì đi hỏi đi, nhìn tao làm gì?" Triệu Du bĩu môi, liếc Tề Noãn Hạ đang nhấp nhổm muốn nói lại thôi, "Tề Noãn Hạ kia, mày có biết là nhìn mày bây giờ khiến tao cảm thấy còn khó chịu hơn cả mình yêu đương không hả? Nhìn tức chết!"
Cho tới tận bây giờ, cô ấy vẫn cảm thấy cô bạn họ Tề này của mình thật ngốc, làm gì có ai cứ sống mãi trong hồi ức không chịu bước chân ra như vậy bao giờ? Rõ ràng Từ Minh Hàng rất tốt, rất OK, ăn đứt người kia còn gì?
Tề Noãn Hạ bị nói trúng tim đen, mặt đỏ bừng lên vì xấu hổ: "Được rồi, tao tới là vì Tiết Sở Mộ đó. Mày không phải không biết tao có bao nhiêu phần thích anh ấy rồi mà."
Cô vô cùng thích anh, cực kỳ thích anh.
"Ể, bác sĩ pháp y Từ!" Ánh mắt Triệu Du đổi khác, nhìn về một góc không xa có người đang lẳng lặng nhìn sang bên này, vẫy tay, "Ha ha, đã lâu không gặp, dạo này cậu trắng bệch thế nhỉ!"
Trong lòng Tề Noãn Hạ bỗng dưng có dự cảm không lành, từ trước tới giờ, Triệu Du luôn tỏ ra vồn vã, nhiệt tình quá mức đối với Từ Minh Hàng, người mà cô luôn xem như bạn tốt. Anh ấy tựa như một chén nước ấm vậy, nhìn bình thường nhưng lại mang cho cô rất nhiều sự ấm áp. Lúc này, trên môi anh ấy nở một nụ cười nhàn nhạt, bất lực nhìn Triệu Du, đáp: "Đồng chí Tiểu Ngọc này, mấy năm không gặp mà vẫn không biết cách tả người chút nào thế."
"Hầy, cậu làm bác sĩ pháp y đã lâu, nhìn xác chết với lục phủ ngũ tạng quen rồi, chẳng lẽ lại yếu đuối vậy à?" Triệu Du bật cười, khích bác.
"Thế còn đồng chí Tiểu Ngọc, đi châu Phi làm thiên thần phiên dịch, tham gia cứu trợ y tế hăng say phết, tính nhuộm da đen nhẻm luôn đó hả?" Từ Minh Hàng cũng bật cười.
Triệu Du nghẹn lời: "Từ Minh Hàng, cậu nói chuyện có chút lương tâm đi xem nào! Tôi đi cứu trợ quốc tế, dấn thân vào con đường chủ nghĩa nhân đạo, cái này gọi là hành trình đầy vẻ vang và tự hào đấy biết chưa?"
Tề Noãn Hạ im lặng nghe hai người họ kẻ ném người quăng, cảm giác dường như đã quay trở về quãng thời gian cấp ba khi còn chưa phân ban. Khi ấy cô ngồi cùng bàn với Triệu Du, còn Từ Minh Hàng ngồi bàn ngay sau đó, bọn họ cũng thường xuyên đấu võ mồm như thế, nói nói cười cười ầm ĩ cả ngày. Một thời học cấp ba, trai gái nói chuyện với nhau đều sẽ có dăm ba lời đồn bậy, thế nhưng suốt một năm rưỡi học chung trước khi phân ban, bọn họ chưa từng để ý tới việc phải giữ khoảng cách với bạn khác giới, rằng giữa nam và nữ phải cách nhau một vĩ tuyến 38. Bởi thế, dù đã quen biết và chơi chung gần mười hai năm, ba người bọn họ vẫn luôn là bạn tốt.
Lần này về tham dự lễ kỷ niệm thành lập trường có rất đông học sinh cũ tham gia, khung cảnh thực sự rất náo nhiệt, có những người lớn tuổi hơn bọn họ, nhưng cũng không ít nhóm những bạn trẻ có lẽ vừa mới ra trường chưa lâu. Khi nhóm ba người Tề Noãn Hạ tới điểm tập trung, ở đó đã có nhiều bạn học cũ của họ tới sớm đang chờ đợi.
"Ê nói cấm có sai, Tiểu Hoàn Tử ở đâu là Tiểu Ngọc ở đó nhá."
"Ơ kìa Từ Minh Hàng, hồi cấp ba cậu hay chơi cùng Tiểu Hoàn Tử và Tiểu Ngọc thì biết rồi, nhưng tới giờ tốt nghiệp đã lâu mà ba người vẫn còn chơi thân nữa hả?"
"..."
Những bạn học cũ cứ cậu một câu tôi một câu, huyên náo như thể cả đám đã quay về khoảng thời gian học chung một lớp trước khi phân ban của mười năm trước. Tề Noãn Hạ vốn dĩ đã quen với việc im lặng lắng nghe mọi người nói chuyện nên chỉ đứng bên cạnh Triệu Du và Từ Minh Hàng lắng nghe bọn họ đáp lời bạn học.
Tiết Sở Mộ đâu rồi? Anh sẽ đến chứ?
Cô bắt đầu có chút ngẩn ngơ cho đến khi Từ Minh Hàng đứng bên cạnh nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai cô, cô mới ngỡ ngàng nhận ra mọi người đang bắt đầu rời khỏi vị trí ban đầu.
"Làm sao mà ngơ ngẩn thế kia?"
"Không có gì." Tề Noãn Hạ suy nghĩ một lúc vẫn quyết định không nói ra cái tên Tiết Sở Mộ giấu trong lòng mình, "Bác sĩ Từ, dạo này cậu bận lắm hả? Văn Thần đâu rồi? Vẫn còn theo đuổi cậu chứ?"
Nghĩ tới cô gái có vẻ ngoài trong sáng đó, khóe miệng cô bất giác nhếch lên một nụ cười. Thật lòng cô rất ngưỡng mộ cô ấy, mong cô ấy có thể đạt được thành công, hơn nữa, bởi vì đã quen biết Từ Minh Hàng nhiều năm nên cô cũng thật lòng mong mỏi cô gái rực rỡ như ánh dương ấy sẽ có thể chiếu rọi những tia sáng ấm áp cho cuộc đời anh ấy.
Từ Minh Hàng nghe xong chỉ biết cười khổ: "Bà chị này có thể đừng nhắc đến Văn Thần nữa có được không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!