Chương 13: (Vô Đề)

Sự im lặng kéo dài, cả phòng bao không một tiếng động. Tề Noãn Hạ nhìn Tiết Sở Mộ trước mặt hồi lâu không nói lời nào, người đàn ông khiến cô rung động từ lần đầu tiên ở thời niên thiếu đang đứng trước mặt cô, giơ tay là có thể với tới. Có lẽ thật sự là uống say, có lẽ là mối tình mười năm khó quên, hay có lẽ là hối hận về sự nhát gan của mười năm trước nên lúc này trong đầu cô không có sợ hãi, không có do dự, cô đưa tay muốn ôm thật chặt người đàn ông này, chỉ hy vọng anh có thể nhớ tên của mình.

"Tiết Sở Mộ!" Cô gọi.

Người đàn ông đối diện ngẩng đầu, vẻ mặt vẫn lạnh lùng khiến trái tim cô đập lọan xạ.

"Tiết Sở Mộ, em thích anh, từ trước đến nay vẫn luôn như thế."

Cô thích anh mười năm, trước sau như một. Còn anh thì sao? Cô rất căng thẳng, sau mười năm khi cô dùng tất cả dũng khí nói cho anh biết là cô thích anh, còn anh thì sao? Trước mắt trở nên mơ hồ hơn, cô dần dần không nhìn rõ khuôn mặt anh, không nhìn rõ trong đôi mắt đó có hình bóng của cô hay không?

Tiết Sở Mộ…

Khi cô mở mắt ra lần nữa, ánh đèn quen thuộc trên trần nhà khiến cô chợt bật dậy, rất đau, toàn thân đau nhức, đầu là đau nhất. Tề Noãn Hạ hít một hơi, nhớ lại một màn diễn ra trước đó, cô đột nhiên không biết nên khóc hay cười. Đó là giấc mơ, phải không? Rồi cái ôm ấm áp hiện lên trong tâm trí, khoảng cách gần nhất trong mười năm…

Chết tiệt! To gan thật! Cô nói ra rồi! Nhưng mà Tiết Sở Mộ đã nói gì nhỉ? Tề Noãn Hạ ôm chăn bắt đầu nhớ lại, chấp nhận hay từ chối?

"Cô say rồi." Giọng nam trầm thấp nhưng rất êm tai, rất quen thuộc và cũng làm cho người ta tuyệt vọng. Đó là câu trả lời của anh dành cho cô.

Lần nữa nằm ổ trong chăn, lúc này Tề Noãn Hạ rất muốn cười, khi cô tìm đủ mọi cách để tiếp cận anh, khi cuối cùng cô cũng cố gắng lấy hết can đảm, khi cô từng bước một đi về phía anh thì anh luôn xem cô như người xa lạ, một cô gái say rượu, không hơn không kém. Đúng vậy, cô uống rượu, nhưng dù say thì trong giấc mơ cô vẫn nhớ rất rõ người đàn ông tên Tiết Sở Mộ này.

Kẻ Điên: Bây giờ tôi ngày càng ít quan tâm đến mấy chuyện không liên quan tới mình. Ngoài bạn bè, tôi thực sự không muốn quan tâm đến điều gì khác.

Nước Chảy Róc Rách: Có nhiều việc phải lo quá, mau quan tâm tới tôi đi.

Chúm Chím: Quên uống thuốc hả?

Kẻ Điên: Tôi thấy mình có thể đi tu được rồi.

Doãn Khẩu: Dạo này tôi có đọc một cuốn tiểu thuyết, nam chính đẹp trai lắm, thật muốn làm thịt.

Em Gái Dì Tuyết: Tôi hiểu tôi hiểu, bởi vì đối tượng là anh ta nên mới muốn làm thịt.

Kẻ Điên: Phụt…

Kẻ Điên: Tôi không biết anh ta, sao làm thịt được? Tôi nên làm gì đây?

Em Gái Dì Tuyết: Tiểu thịt tươi không?

Nước Chảy Róc Rách: Điên quá rồi, cậu không h. am mu. ốn, không yêu trai đẹp, sao không làm phương trượng đi?

Ánh Bạc Lấp Lánh: Ha ha…

Kẻ Điên: …

Nước Chảy Róc Rách: Để thịt của trai đẹp cho chúng tôi, phương trượng đừng tranh giành với chúng tôi nhé.

Kẻ Điên: /khóc lớn/

Trong nhóm chat rất náo nhiệt, câu phương trượng kia làm Tề Noãn Hạ cười đến sốc hông, dường như khi tâm trạng tồi tệ nhất, cô luôn tìm được niềm vui từ nhóm Độc giả của Thi Tâm Lộ, chẳng trách nhiều năm như vậy, cô ấy mỗi ngày đều không rời tay khỏi điện thoại di động.

R: Nỗi buồn chồng chất, là đứa bạn thân của mày, mau dỗ dành tao đi.

Kẻ Điên: Chết tiệt!

Nước Chảy Róc Rách: Có chuyện gì hả Noãn Noãn?

R: Không có gì, tâm trạng đang không tốt nên rất muốn hành hạ các cậu.

Kẻ Điên: …

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!