Nhiều năm về trước, có một cô gái nhỏ đứng ở trước hòm thư, lòng mang đầy kỳ vọng, thành tâm cầu nguyện chỉ để đổi lại một lá thư hồi âm.
Nhiều năm về sau, khi Tề Noãn Hạ nhìn thấy một phong thư nằm lặng lẽ trên mặt bàn của người nào đó, cô đỏ bừng mặt mũi: "Đã qua bao nhiêu năm rồi mà còn lôi ra xem nữa!"
Người nào đó nhân cơ hội ôm lấy cô gái đang thẹn thùng vào lòng, cười dịu dàng, quyến luyến: "Cô ngốc, thứ anh nhận được đâu chỉ có một phong thư, đó là toàn bộ thời gian thuộc về em mà."
Nói một câu ngắn gọn: Em đem thời gian gửi hết cho anh chỉ mong đổi lại một lần anh ngoảnh đầu nhìn lại.
***
Ngày mùng một tháng mười, thứ Bảy đầu tiên sau kỳ nghỉ Tết nguyên đán. Nhà hàng "Tháng năm xưa cũ" đã treo lên một tấm bảng gỗ nhỏ đề hai chữ "Nghỉ bán" ở phía ngoài cửa. Bên trong nhà hàng, những nhân viên phục vụ mặc sườn xám, tóc được tết gọn gàng đang ngồi trong phòng nghỉ sôi nổi bàn về cái hay của chương trình đặc biệt tối nay, trong khi người quản lý xinh đẹp đang lẽo đẽo theo sau hai cô gái vừa tới "Tháng năm xưa cũ" để xác nhận lại lần cuối.
"Chị Summer, thật sự không cần chuẩn bị pháo hoa ạ?" Lisa mặc một chiếc áo len màu cam, cầm một cuốn sổ ghi chép đi theo sau bóng hồng.
"Ừ, không cần thiết."
"Chị Summer, vậy biển đèn thì sao?"
"Cũng không cần."
"Sao chúng ta không trang hoàng lại nhà hàng ạ?" Lisa nóng lòng nắm tay Tề Noãn Hạ, lúc này đang yêu cầu quản lý thông báo cho nhân viên quay trở lại vị trí làm việc như thường lệ.
Thực sự không cần thiết thật sao? Không cần chuẩn bị cái gì luôn hả? Lisa lưỡng lự, bối rối cắn vào nắp bút. Thật sự không cần ư?
"Không cần."
"Chị Summer, không phải là định cầu hôn sao ạ? Sao cái gì cũng không cần?"
Tuy rằng trong lòng vẫn luôn tự nhắc nhở mình không được đắc tội với lãnh đạo, thế nhưng vào lúc này, Lisa bắt đầu hoài nghi.
"Ừ, không cần gì cả."
Vẫn là "không cần", "không cần thiết"! Lisa thực sự rất lo lắng, cô ấy tự biết thân phận mình chỉ là một cô quản lý nhỏ, nhưng với tinh thần tràn đầy nhiệt huyết của một sinh viên vừa tốt nghiệp, Lisa nghiêm túc đứng chặn trước mặt bóng hồng, nói: "Chị Summer, cái gì cũng không cần, vậy lễ cầu hôn đó phải làm sao ạ? Chẳng may làm hỏng chuyện tốt thì phải làm sao hả chị?"
Điều quan trọng nhất là, cô ấy không muốn ngày hôm sau đi làm lại vướng vào rắc rối với một vị sếp chưa từng gặp gỡ, sau đó bị đuổi thẳng cổ khỏi đây.
"Hỏng làm sao được mà hỏng! Họ không thích bày vẽ thế đâu."
Người bị chặn đường mỉm cười rất hiền. Vừa nhìn đã thấy sự dịu dàng ngập tràn ánh mắt của đối phương khiến Lisa chỉ đành buông thõng hai tay xuống: "Sao chị lại biết được ạ?"
"Bởi vì nam chính hôm nay là em rể tương lai của chị."
"Ôi, vậy nữ chính hóa ra lại là em gái của chị ạ?"
Nhìn cô gái nhỏ trước mặt ngượng ngùng cúi đầu, Tề Noãn Hạ không hề khó chịu, tiện tay vuốt lại mái tóc dài ngang lưng, trên mặt nở một nụ cười tươi như hoa nở: "Ừ, nữ chính hôm nay hơi đặc biệt xíu. Em họ của chị đó, con bé không thích mấy thứ đồ kỳ cục ấy đâu."
Bốn giờ chiều, tiếng chuông đồng hồ báo thức trên điện thoại vang lên rất đúng giờ. Tề Noãn Hạ vuốt tắt báo thức, ra hiệu cho người quản lý bảo tất cả các nhân viên trở lại vị trí làm việc. Cô dẫn theo Lisa đi tới một góc cửa sổ bên trong "Tháng năm xưa cũ", dõi mắt nhìn ra phía cửa chính. Bốn giờ chiều, ánh mặt trời hãy còn rực rỡ, xuyên qua ô cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn chiếu lên khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng của cô, vương trên mái tóc óng mượt màu sô cô la dài ngang thắt lưng.
Đôi mắt cô rất sáng, trong veo, trong mắt luôn cất giấu ý cười nhàn nhạt.
"Lisa, trước đây chị cũng giống như em bây giờ, cho rằng lời cầu hôn phải luôn đi kèm với lãng mạn tuyệt đối. Tuy nhiên, sau này em sẽ dần hiểu ra rằng khi người em yêu đứng trước mặt, chỉ cần anh ấy nói ra ba chữ "Lấy anh nhé?" cũng đã đủ khiến trái tim em rung động. Em họ của chị rất yêu màu hồng phớt, năm nay đã hai mươi bảy tuổi nhưng vẫn giữ nguyên màu sắc yêu thích không hề đổi.
Có người nói những cô gái yêu màu hồng thường là những người mãi mãi mang tâm hồn thiếu nữ, thích lãng mạn, nhưng em ấy lại cho rằng bản thân từ lâu đã không còn mong chờ vào cái gọi là sự lãng mạn nữa, trái tim cũng đã sớm trưởng thành rồi."
"Chị Summer, em xin lỗi ạ, em không cố ý."
"Em không cần xin lỗi đâu, chị hiểu ý của em." Tề Noãn Hạ cười ngọt ngào, toàn thân tắm trong ánh nắng vàng ươm, làn da hồng hào như phát ra ánh sáng nhàn nhạt. "Làm nghề này, chúng ta sẽ gặp được rất nhiều kiểu người, muôn hình muôn vẻ, mỗi người sẽ lại có một tính cách và nhu cầu riêng biệt. Việc của em không phải là bắt khách hàng phải thích ứng được với hình thức làm việc của mình mà ngược lại, chính em phải cố gắng thích ứng với từng khách hàng khác nhau."
Có lẽ là do không thể ngờ được bà chủ nhỏ vừa mới nói mấy câu đã chỉ ra vấn đề của cô ấy một cách rõ ràng đến thế, Lisa ngơ ngác gật đầu, nhìn Tề Noãn Hạ giống như nhìn một cô búp bê xinh đẹp, mạnh dạn hỏi thêm: "Chị Summer, vừa rồi chị nói chỉ cần là người chị yêu nói ra ba chữ kia thôi cũng đủ làm trái tim rung động. Vậy chắc hẳn là bản thân chị cũng có một đoạn tình cảm khắc cốt ghi tâm, phải không ạ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!