Chương 37: (Vô Đề)

Chú Năm châm điếu thuốc, hỏi Tưởng Mộ Bình chuyện gì. Tưởng Mộ Bình kể chú nghe về ý định đưa Tiểu Mễ đi du học, còn nói để hôm nào chờ Tưởng Bách Xuyên trở về rồi cùng nhau bàn bạc.

Chú Năm biết anh hai mình vẫn còn băn khoăn, sợ Tiểu Mễ lên đại học sẽ hẹn hò yêu đương, không biết chừng lúc đó liên lạc với Quý Vân Phi.

"Anh Hai, kết quả thi của Tiểu Mễ còn chưa có mà, anh gấp làm gì?"

Tưởng Mộ Bình, "Không liên quan kết quả, cao thì xin vào trường tốt một chút, còn không thì vào trường bình thường."

Chú Năm nhả một ngụm khói,

"Anh nỡ để Tiểu Mễ du học à? Nó phải đi xa như vậy, còn anh với chị dâu có thân phận đặc biệt, nếu không có công vụ thì không thể xuất ngoại, đâu thể đến thăm nó được. Nó ra nước ngoài thì càng tự do, anh có muốn quản cũng không được."

Tưởng Mộ Bình cũng nghĩ đến rồi, ông đáp, "Giờ Tiểu Mễ như ếch ngồi đáy giếng, bạn bè mà nó quen đúng là giỏi thật, nhưng chỉ giỏi hơn người bình thường một chút, cho nó học ở đại học Ivy League, rảnh rỗi thì cho nó tới chỗ ngân hàng đầu tư của Bách Xuyên, để nó biết người giỏi còn có người giỏi hơn, chờ nó tiếp xúc nhiều người xuất sắc thì suy nghĩ của nó sẽ không cứng đầu như bây giờ nữa."

Chú Năm nói thẳng, "Anh Hai, anh vẫn còn phòng bị thằng nhóc Quý Vân Phi ở Thượng Hải sao?

"Tưởng Mộ Bình không trả lời chắc chắn, nhưng dĩ nhiên ông cũng lo lắng về chuyện này, Tiểu Mễ từ nhỏ đã nhát gan, chưa bao giờ dám làm chuyện tày trời, thế mà từ lúc quen cái người tên Quý Vân Phi kia thì con gái ông đã thay đổi, không biết sợ là gì nữa. Khi con gái còn học cấp ba, ông còn quản lý được, nhưng lên đại học rồi thì không thể ngày ngày trông chừng được. Chú Năm rất không đồng ý,"Anh Hai, là do anh có thành kiến, không phải Quý Vân Phi không xuất sắc mà do anh quá quan trọng chuyện môn đăng hộ đối, không chấp nhận gia đình cậu ta."

Tưởng Mộ Bình hừ lạnh một tiếng,

"Chú không ở vị trí của tôi bây giờ, đương nhiên chú nói nhẹ tênh, chú đi mà hỏi cha mẹ nhà người ta xem, xem có ai chịu gả con gái mình cho gia đình điều kiện quá chênh lệch không? Anh cho chú biết, không có!"

Chú Năm đưa tay lên tỏ ý dừng lại, "Anh Hai, em không muốn nói tới chuyện này nữa, anh đừng kích động quá, em biết anh muốn tốt cho Tiểu Mễ, hi vọng nó gả cho gia đình tốt, nhưng Tiểu Mễ còn nhỏ, bàn những chuyện này còn quá sớm."

Nghiền ngẫm một lúc, Chú Năm nói tiếp, "Thế này đi, đợi có kết quả thi của Tiểu Mễ rồi chúng ta bàn lại ra nước ngoài du học hay không, nếu kết quả tốt thì ở trong nước học, còn nếu kết quả tệ quá thì họp gia đình, bàn xem nên học trường nào."

Tưởng Mộ Bình "ừ" một tiếng, nhưng giọng vẫn tỏ vẻ bực dọc. Chú Năm nói sang chủ đề khác, trò chuyện về việc những chuyện trong nhà.

Trên lầu.

Sau khi về phòng, Tưởng Tiểu Mễ lập tức lấy chiếc điện thoại bí mật ra, chụp hình gửi cho Quý Vân Phi: [Mình đeo trên cổ rồi nè, đẹp không?]

Quý Vân Phi: [Cậu đang ở nhà à?]

Tưởng Tiểu Mễ: [Ừ, mình đeo trước mặt ba luôn đó.]

Quý Vân Phi gửi một biểu tượng hãi hùng tới, [Cậu nói dối thế nào hay vậy?]

Tiểu Mễ khoá cửa phòng lại, rồi vào phòng tắm, khoá luôn cửa phòng tắm, tiếp đó mở vòi nước, lúc này cô mới thỏ thẻ gửi tin nhắn giọng nói. Cô kể hết mọi chuyện chú Năm đã làm cho cậu nghe, chỉ có một chuyện thôi mà hai người trò chuyện không dứt.

Một lúc sau, Tưởng Tiểu Mễ xuống lầu, mở tủ lạnh lấy sôcôla ăn, ba và chú Năm đã không còn ở phòng khách, dì giúp việc nói họ vào phòng sách rồi, cô vốn muốn mời chú Năm ăn sôcôla, nhưng sợ quấy rầy họ bàn chuyện nên đành thôi.

Không cần phải ôn bài, thời gian trôi qua thật buồn chán, các bạn học có thể hẹn nhau đi chơi, nhưng cô thì khác, chỉ được phép ở nhà. Tưởng Tiểu Mễ ngồi vào bàn học, lật quyển nhật ký Quý Vân Phi ghi cho cô, hai năm rưỡi nay, cậu đã viết được vài quyển.

Bây giờ đọc lại cảm thấy bản thân thật ngớ ngẩn, khi ấy ngỡ rằng bản thân đã trưởng thành rồi. Chưa gì đã coi xong quyển nhật ký, cô lại bắt đầu thấy chán.

Cô đã mở nguồn điện thoại hơn một tiếng rồi, vẫn không thấy có động tĩnh gì. Hai năm rưỡi qua, các bạn chắc hẳn đã quên mất một người bạn như cô.

Tưởng Tiểu Mễ gửi tin nhắn cho Tô Dương: [Hú, Tô đại mỹ nữ ~]

Tô Dương nhanh chóng gọi tới,

"Điện thoại của em ra tù rồi hả? Tưởng Tiểu Mễ cười:"Vâng, phải bỏ một số tiền lớn ra chuộc."

"Em đang làm gì ở nhà thế?"

"Chẳng làm gì hết.

"Tưởng Tiểu Mễ nói trong chán chường, nằm ườn trên bàn. Tô Dương nói,"Chị đang đi làm thêm, được hai ngày rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!