Màn hình quảng cáo tiếp tục đổi khung hình, hai người vẫn đang hôn nhau. Đây là lần đầu tiên hôn môi của hai người, cho nên cả hai không biết hôn sâu thế nào.
Đầu lưỡi Quý Vân Phi thử len vào miệng cô, nhưng bị Tiểu Mễ vô tình cắn trúng, bị đau nên cậu vội vàng thu lại, nhưng đôi môi vẫn không tách rời nhau.
Cử chỉ thân mật thế này thật gây nghiện, hai người đắm chìm trong không gian ngọt ngào, đến nỗi thỉnh thoảng có người qua đường, nhưng họ hoàn toàn không nhìn thấy.
Khi đôi môi dần tê, hai người mới buông đối phương ra. Tưởng Tiểu Mễ thẹn thùng không dám nhìn cậu, cô quay người nhìn về phía bên kia bờ sông.
Quý Vân Phi ôm cô từ phía sau, cậu cúi người, tựa cằm trên vai cô cùng ngắm nhìn cảnh đêm, cậu chưa từng biết cảnh đêm ở bờ sông lại đẹp đến nhường này.
Hai người lặng im, nhưng gương mặt không giấu được hạnh phúc, miệng cười ngốc nghếch. Quý Vân Phi nắm tay cô đặt trước bụng cô, cậu thỉnh thoảng vuốt ve chiếc nhẫn, đây sẽ là ngày kỷ niệm rất có ý nghĩa và khó quên với họ.
Kỳ thi Đại Học đã kết thúc.
Đêm đó, họ chỉ làm ba chuyện, đó là ôm, hôn môi và cười ngây ngốc trong hạnh phúc.
Quý Vân Phi về đến nhà đã rạng sáng 12:30, cậu vừa đẩy cửa vào nhà đã sửng sốt, "Ba mẹ, sao hai người chưa ngủ?Mẹ Quý vẫy tay,Mau báo cáo tiến triển cho mẹ nghe.
"Ba Quý bó tay nhìn vợ,"Bà đợi muộn như vậy chỉ để hỏi cái này hả?Mẹ Quý,Chứ không thì sao? Tôi hi sinh cả nguy cơ làn da bị tổn hại, ông tưởng tôi vì cái gì?Ba Quý,...
"Quý Vân Phi vẫn đang cười ngây ngô, không hề chú tâm vào lời nói của ba mẹ. Lúc nãy cậu đi nhờ xe của Tưởng Tiểu Mễ, trong xe hơi tối, vừa đến cư xá, Tưởng Tiểu Mễ đã hôn trộm cậu trước khi cậu xuống xe."Con làm gì cười như thằng ngốc thế?"
Mẹ Quý huơ tay trước mặt cậu, "Bị câu hồn rồi à? Kể mẹ nghe xem, hai đứa tới đâu rồi.
"Chẳng đợi Quý Vân Phi đáp lời, ba Quý nửa ôm nửa kéo mẹ Quý về phòng,"Được rồi được rồi, bà coi bà có ra dáng người mẹ không?"
"Trời ơi, ông thả tôi ra, tôi hỏi nó có chút thì sao đâu? Tôi vui dùm cho hai đứa nó mà, buông ra coi.
"Sau khi về phòng, ba Quý vội vàng đóng cửa lại. Quý Vân Phi đi đến phòng bếp lấy chai giải khát ướp lạnh, vừa uống vừa cười khúc khích. Tiểu Mễ quay lại căn hộ, thấy chú Năm đang làm việc, cô cười vui vẻ ngồi xuống cạnh chú,"Chú để đồ bừa bồn thế, để con dọn dùm chú nhé.
"Cô cố ý huơ tay trước mặt chú Năm, dọn dẹp tài liệu mà nửa ngày chưa xong."Đi chỗ khác chơi." Chú Năm sợ bị cô làm phiền nên đẩy tay cô ra, mắt vẫn nhìn chằm chằm màn hình vi tính.
"Chú Năm.
"Tưởng Tiểu Mễ trực tiếp đưa nhẫn tới trước mặt của chú. Chú Năm,"Cầu hôn rồi hả?Tưởng Tiểu Mễ,... Không phải, mà tụi con xác định quan hệ rồi."
"Hai đứa cũng thật tình quá chứ." Chú Năm chăm chú nhìn chiếc nhẫn, "Kiểu đơn giản quá." Sau đó còn nhắc nhở cô, "Con tìm sợi dây xỏ chiếc nhẫn vào rồi đeo như dây chuyền, anh Hai mà thấy con đeo nhẫn thì sao?
"Tưởng Tiểu Mễ rụt tay về, nhìn chiếc nhẫn, càng ngắm càng thấy đẹp mắt, cô nói,"Có ba ở nhà thì con tháo ra, tới trường thì con sẽ đeo."
"Lỡ như con đeo quen rồi về nhà quên tháo ra thì tính thế nào?" Chú lại nghĩ, "Cất nó trong hộp của chú trước đi."
"Hộp của chú?"
"Ừ, chú cam đoan sẽ tìm cho con lý do hợp lý, đeo trên người không sợ bị nghi ngờ."
"Chú Năm, chắc kiếp trước chúng ta là cha con quá."
"Đúng vậy, kiếp trước chú bị con chọc tức chết."
"...
"Chú Năm có công việc quan trọng phải làm,"Lên lầu ngủ đi, sáng mai chúng ta bay tới Hải Nam."
"Đi Hải Nam?"
"Ừ, đã nói dối thì phải làm cho trót.
"Tối qua sau khi coi thử bản đồ ở thành phố P, chú cảm thấy không ổn, lỡ bị anh Hai phát hiện ra sơ hở, vậy thì sau này lời nói của chú sẽ không có chút cân lượng nào với anh Hai. Tưởng Tiểu Mễ cũng sợ bị lộ, đành phải đi cho có cái để chứng minh, cô hỏi,"Ở đó vài ngày hả chú?Chú Năm đáp,Đi một ngày thôi, tới biển chụp vài tấm hình, tiện thể lặn biển xong rồi về."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!