"Ông đón con chưa? Tôi sắp tan ca rồi, tối nay phải nấu cho nó mấy món thật ngon.
"Mẹ Quý gọi điện cho ba Quý. Ba Quý đang lái xe rời khỏi trường,"Không cần nấu nhiều làm chi, Vân Phi không ở nhà ăn đâu."
"Nó đi ăn với bạn à?"
"Với Tưởng Tiểu Mễ."
"Tưởng Tiểu Mễ??Ba Quý rầu rĩ nói,Ừ, Bắc Kinh thi xong trước bên đây một ngày, Tưởng Tiểu Mễ hôm nay tới đây rồi, đang cùng Vân Phi tay trong tay kìa, tôi đứng ngay gần đó mà Vân Phi cũng không hề nhìn thấy.
"Không thấy thì thôi đi, còn quên luôn chuyện ba đến đón mình. Mẹ Quý bật cười,"Đáng đời ông.
"Quý Vân Phi đang nắm tay Tiểu Mễ đi thật xa, bỗng nhiên vỗ đầu một cái,"Nguy rồi.
"Cậu vội mượn điện thoại của Tiểu Mễ gửi tin nhắn cho ba, [Ba, khỏi đến đón con, con đi chơi với bạn, tối nay chắc không về nhà ăn cơm, khỏi chờ con nhé.]"Sao thế?"
Tưởng Tiểu Mễ hỏi.
"Nói với ba tớ không cần chờ tớ về ăn cơm." Quý Vân Phi cất điện thoại vào trong túi Tưởng Tiểu Mễ, "Để tớ cõng cậu, chân cậu từng bị thương mà.Tưởng Tiểu Mễ cười,Chuyện cũng mấy năm trước mà."
"Đó cũng là từng bị thương qua, để vết thương tái phát không tốt.
"Nói xong, hai người đều bật cười. Tưởng Tiểu Mễ thẹn thùng,"Trời còn chưa có tối, trên đường nhiều người như vậy."
"Lo gì chứ, cứ để họ nhìn đi." Quý Vân Phi đi đến bồn hoa bên cạnh, "Mau leo lên, tớ cõng cậu.
"Những chuyện không dám làm trong ba năm qua, hôm nay cậu sẽ thực hiện hết. Tưởng Tiểu Mễ leo lên lưng cậu, căng thẳng đến nỗi không dám nói gì. Quý Vân Phi cũng đâu hơn gì cô, cậu cũng chẳng biết nói lời nào. Qua khỏi một ngã tư, bầu không khí ngại ngùng đỡ hơn nhiều, Tưởng Tiểu Mễ mở lời trước, hỏi Quý Vân Phi,"Có mệt không?"
"Không mệt."
Có mệt cũng chẳng ngại, vì cậu cam tâm tình nguyện cõng cô.
"Cậu toát hết mồ hôi kìa.
"Tưởng Tiểu Mễ lẳng lặng tựa vào vai cậu, đưa tay lau mồ hơi trên trán của cậu. Quý Vân Phi chợt hỏi cô,"Cậu đến đây với ai?
"Tưởng Tiểu Mễ dùng bàn tay quạt cho cậu,"Chú Năm của mình."
"Tối nay mấy giờ phải về?"
"Mấy giờ cũng được, chú Năm sắp xếp tài xế cho mình." Cô vỗ vai cậu, "Cậu nhìn bên kia đường đi, tài xế đang đi sau chúng ta đó."
"Vậy được rồi, tối nay dẫn cậu đi bờ sông chơi."
Quý Vân Phi nói, "Mà phải về nhà tớ trước đã, cậu đi với tớ, đứng dưới lầu chờ tớ là được."
"Đứng dưới lầu chờ cậu? Được không đó?"
"Sao không được?" Quý Vân Phi cười trêu, "Tớ còn đến nhà cậu luôn còn gì", còn gặp luôn cả "ba vợ tương lai
". Đến dưới lầu cư xá, Tưởng Tiểu Mễ đứng chờ ở cổng ra vào, còn Quý Vân Phi chạy chậm lên lầu, chuyện đầu tiên sau khi vào nhà là tìm chai xịt muỗi, sau đó lấy bao bọc lại."Tiểu Mễ.
"Nhà cậu ở tầng năm, khi nhìn từ ban công xuống, cậu nhìn thấy rất rõ mặt của Tưởng Tiểu Mễ. Tưởng Tiểu Mễ ngẩng đầu, thấy rõ vị trí nhà của cậu, tiếp đó vẫy tay."Chụp lấy."
"Là cái gì?"
"Chai xịt muỗi, dưới lầu muỗi nhiều, cậu nhớ xịt nhiều nhiều nha." Dứt lời, Quý Vân Phi ném xuống, vì là chai nhựa nên không bị bể.
Chai xịt còn một nửa, từ trên cao rơi xuống khiến nước trong chai nổi bong bóng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!