Đến Thượng Hải vào lúc đêm khuya, cô trú tạm nhà của chú Năm.
Tưởng Tiểu Mễ ngồi xếp bằng trên thảm gửi tin nhắn cho Quý Vân Phi: [Chúc may mắn:) ], vậy là sáng mai cậu thức dậy sẽ đọc được.
"Uống không?
"Chú Năm đưa cho cô một lon bia ướp lạnh. Tưởng Tiểu Mễ không nhận lấy, cô lo lắng,"Uống có bị say không chú?"
"Nếu con có được di truyền của ba con, dù uống mười lon cũng không say." Chú Năm mở khoá nắp lon bia, hơi lạnh bốc ra từ miệng lon, bọt bia cũng tràn ra ngoài.
"Tối nay xem như mừng con được "giải phóng", uống chút không sao đâu". Sau đó, chú Năm lại dặn dò, "Con gái chỉ được uống bia ở nhà, phải có người nhà uống cùng, không thì ở bất cứ tình huống nào cũng không được phép uống.
"Tưởng Tiểu Mễ nhấp môi, ngụm bia lành lạnh, thơm mùi lúa mạch."Chú Năm, chú không buồn ngủ hả?"
"Không, vẫn chưa quen múi giờ.
"Chú Năm lại lấy cho cô vài món ăn vặt. Bỗng, tiếng chuông cửa vang lên, Tưởng Tiểu Mễ và chú Năm cùng nhìn nhau, cô hỏi,"Trễ vậy ai còn đến nữa?Chú Năm cau mày,Không biết nữa, để chú coi thử.
"Chú Năm vừa xem thử ai đến thì đã nhíu chặt mày, vội vàng bước tới thu dọn đống đồ ăn trên bàn trà, rồi nhanh chóng bảo Tưởng Tiểu Mễ,"Con mau nấp đi, chú Tư của con tới."
"Chú Tư?"
"Ừ."
"Sao chú Tư biết chú ở nhà?" Nhà của chú Tư đã mua một căn kế bên nhà của chú Năm, nhưng chú ấy chỉ đến đây ở mỗi khi đi công tác.
"Lúc nãy chú đậu xe ngay chỗ của chú Tư con, chú đâu biết anh ấy cũng tới Thượng Hải công tác." Chuông cửa vang lên không ngừng, chú Năm giục Tưởng Tiểu Mễ, "Mau trốn đi.
"Tiểu Mễ túm lấy ba lô, không kịp chạy lên lầu, nên cô trốn vào một trong những gian phòng dưới lầu. Vì không bật đèn nên căn phòng tối đen như mực, cô lén mở hé cửa đủ để nhìn được phòng khách. Chú Tư bước vào nhà, ngồi đối diện với chú Năm, đúng ngay chỗ lúc nãy cô đã ngồi."Nửa đêm nửa hôm tự mình uống bia với mình sao?" Chú Tư đảo mắt nhìn bàn trà.
"..." Vừa rồi quên khuấy việc cất lon bia, nhưng chú Năm vẫn bình thản đáp lời, "Mở sẵn bia cho anh đấy.Chú Tưa" một tiếng, anh ta biết Tưởng Tiểu Mễ đã uống lon bia này, nhưng không lập tức vạch trần lời nói dối, "Sao nói đi công tác về mệt gần chết, không ở nhà nghỉ ngơi lại chạy lên Thượng Hải làm gì?
"Chú Năm cười như không cười,"Nhớ sông Hoàng Phố, chạy lên ngắm cho đỡ nhớ."
"...
"Tưởng Tiểu Mễ nghe rõ mồn một cuộc nói chuyện của hai người họ, cô vội che miệng lại, suýt nữa đã bật cười. Chú Tư híp mắt, nhìn chằm chằm vào chú Năm, anh ta không muốn cãi nhau, đành nói vòng vo,"Nghe anh Hai nói bữa giờ em đưa đón Tiểu Mễ đi thi? Sao tới Thượng Hải không dẫn nó theo?
Lỡ nó ở nhà một mình buồn thì sao?Chú Năm,Em về rồi dẫn nó đi biển chơi.Chú Tư cười khỉnh,Đi biển? Em gạt anh Hai thì có. Tưởng Tiểu Ngũ, Tiểu Mễ không hiểu chuyện thì thôi, chẳng lẽ em cũng thế?
Nó muốn đến Thượng Hải gặp tên nhóc kia, em lại điên theo nó hả?
"Chú Năm trầm ngâm nhìn chú Tư,"Anh bị anh Hai tẩy não rồi hả? Tình cảm tụi nhỏ đang tốt đẹp như vậy, các người cứ thích phá hoại là sao?Chú Tư,Nhưng cũng phải tuỳ mức độ, em xem có người lớn nhà nào lại dung túng con cái vậy không? Sớm muộn gì em cũng hại Tiểu Mễ."
Anh ta nhấn mạnh lần nữa, "Tiễu Mễ mới mười chín tuổi.Chú Năm tiếp lời,Đúng vậy, trưởng thành rồi."
"... Tưởng Tiểu Ngũ, em đừng cãi anh. Ngay cả khi hai đứa nó yêu nhau thì sao chứ, cũng chẳng kéo dài được bao lâu, anh không có quan niệm môn đăng hộ đối, nhưng hai đứa nó còn quá nhỏ, tình cảm mười mấy tuổi đầu thì sao lâu dài được chứ?
"Chú Năm dĩ nhiên không ủng hộ quan điểm này,"Sao không lâu dài được? Hai đứa nhỏ chỉ yêu thương nhau vậy thôi, các người cứ phức tạp hoá lên chi vậy?
Chúc phúc tụi nó không phải còn hay hơn à?
"Trời sắp sáng, chú Tư bận rộn cả ngày nay cũng đã mệt rã rời, anh ta chẳng muốn đôi co, bèn rút một tấm"thẻ đen" từ ví tiền, ném lên bàn trà, "Tiểu Mễ biết mật mã, nói cho nó biết, có hẹn hò cũng không được dùng tiền của con trai.
"Dứt lời, anh ta đứng dậy, bước ra khỏi nhà. Thấy cửa khép lại, Tưởng Tiểu Mễ mới dám mở cửa phòng ra, chạy chậm tới,"Sao chú Tư biết con ở đây hay thế?Chú Năm,Không thì sao anh ấy lăn lộn trên thương trường được?", rồi chỉ vào tấm thẻ, "Cất đi, quà mừng của chú Tư con đó."
Sau đó lại mỉa mai, "Tưởng Tiểu Tứ ném thẻ nhìn cũng bảnh đấy chứ.
"Tưởng Tiểu Mễ nhận lấy tấm thẻ,"Chú Tư có cho con một tấm thẻ rồi, con còn chưa xài nữa, hôm nay chú giận quá nên váng đầu hay sao mà còn cho con thêm tấm nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!