Tưởng Tiểu Mễ đọc lại mảnh giấy một lần nữa, dù không nỡ nhưng vẫn phải xé nát rồi ném vào thùng rác. Cô để quyển nhật ký sang một bên, tò mò không biết trong túi nhỏ đựng cái gì.
Cô vừa mở ra xem đã sửng sốt, trong túi đựng một chiếc điện thoại màu trắng cùng nhãn hiệu và kiểu dáng với cái mà cô từng dùng. Cô lật ra mặt sau điện thoại, quả nhiên cậu cũng dán một hình mũi tên Cupid y chang như trước đây.
Trong túi nhỏ còn có một tờ giấy, ghi rằng: [Tớ đăng ký số điện thoại mới cho cậu rồi, trong điện thoại này chỉ lưu số của tớ, cũng tạo một tài khoản Wechat đặt tên là Tiểu Mễ Kê, mật mã là sinh nhật của cậu, có gì cậu tự cài lại sau.]
Tưởng Tiểu Mễ bật điện thoại lên, gọi ngay cho Quý Vân Phi, đầu dây bên kia lặp tức nghe máy, cậu hỏi: "Có thích không?".
"Thích lắm."
Quý Vân Phi xác nhận với cô lần nữa, "Cậu nói ba mẹ cậu chưa bao giờ đụng đến đồ cá nhân của cậu, cũng không tuỳ tiện vào phòng của cậu mà phải không?"
Tưởng Tiểu Mễ gật đầu, "Phải."
Về điều này, ba mẹ rất tôn trọng cô, từ khi cô trưởng thành đến nay, chưa được sự cho phép của cô, ba mẹ không bao giờ bước vào phòng của cô. Bình thường chỉ có dì giúp việc hay vào phòng dọn dẹp, nhưng dì ấy cũng chưa bao giờ đụng đến bàn học hay sách vở của cô, mọi thứ đều do tự tay sắp xếp.
Quý Vân Phi dặn dò, "Điện thoại để chế độ im lặng, cậu cũng đừng mang vào trường, nhớ tìm chỗ nào an toàn mà cất. Tớ sẽ không chủ động gọi cho cậu, buổi tối cậu cứ gọi tớ, không hiểu bài nào thì nói tớ nghe, tớ giảng cho."
Sau đó, cậu lại nhấn mạnh, "Nhớ kỹ, chỉ dùng điện thoại để gửi tin nhắn, không được gọi điện, dùng nó để hỏi bài, còn cậu muốn thổ lộ gì thì cứ ghi vào nhật ký."
Tưởng Tiểu Mễ đáp lời, "Được, mình sẽ không dùng vào ban ngày, tối sẽ liên lạc cậu để hỏi đề Toán, nếu có ba mẹ ở nhà thì mình sẽ không xài."
Quý Vân Phi, "Lỡ ba mẹ cậu phát hiện, cậu có sợ không?"
Tưởng Tiểu Mễ nói như đinh đóng cột, "Không sợ, bị tịch thu thì cậu mua tặng tớ thêm cái nữa." Rồi cô nói tiếp, "Giờ mình không sợ bị đánh, chỉ sợ cậu không liên lạc gì với mình, bị đánh không có gì lớn lao, đánh xong vẫn học hành được bình thường.
"Nhưng, chỉ cần cậu không liên lạc với cô, tâm trạng của cô sẽ suy sụp, không tập trung học được. Quý Vân Phi,"Chính vì tớ sợ bị phát hiện, nên mọi thứ lưu lại trong điện thoại chỉ có thể là tin nhắn hỏi bài, ba của cậu có coi lịch sử cuộc gọi thì cũng không thấy được cuộc gọi nào, không có phụ huynh nào làm khó khi con mình ham học."
Tưởng Tiểu Mễ, "Ừ, mình hiểu rồi, mình nhất định sẽ không gửi những tin nhắn ngoài lề."
Quý Vân Phi lí nhí đáp, "Hôm đó sau khi tớ đi, cậu có bị đánh không?"
"Không có."
"Phải nói thật với tớ, có bị đánh không?"
Tưởng Tiểu Mễ, "Không có bị đánh, chỉ bị tịch thu điện thoại thôi.
"Tưởng Tiểu Mễ không hề biết trong lòng cậu luôn ray rứt mỗi khi ăn sủi cảo hay mì, bởi cậu sẽ vô thức nghĩ đến chày cán bột, khiến khẩu vị mất hết. Nghe cô nói không bị đánh, Quý Vân Phi cảm thấy nhẽ nhõm đôi chút, cậu lại hỏi,"Mấy tuần nay có chăm chỉ học hành không?"
Tưởng Tiểu Mễ, "Có chứ, nhưng lâu lâu phân tâm tí à."
"Vậy sau này không còn gì để cậu phân tâm nữa, nhớ phải chăm chú nghe giảng."
"Được."
"Ráng lấy được 110 điểm môn Toán trong thi giữa kỳ."
"Có phần thưởng không?"
"Nghỉ hè tớ sẽ đến thăm cậu."
"Hứa rồi đó nha."
Sau đó, hai người trò chuyện đủ thứ trên đời, Tưởng Tiểu Mễ vừa nói vừa mở nhật ký của cậu ra xem, khéo lật đến trang nhật ký cuối cùng,
"Giang Nguyệt hỏi bài mà cậu từ chối hả? Còn nói cậu không xài điện thoại?"
Quý Vân Phi, "Ừ, mai mốt tớ chỉ dùng điện thoại để chơi game thư giãn, và liên lạc với một mình cậu thôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!