Chương 3: (Vô Đề)

Tưởng Tiểu Mễ tính nhét túi sách vào hộc bàn, cô theo bản năng ngó vào trong hộc, quả nhiên còn có gì đó. Cô lấy từ trong hộc ra một bịch bánh sữa đã bị xé bao, loại bánh này chỉ có một đồng rưỡi một bịch. Khỏi hỏi cũng biết đây là kiệt tác của Quý Vân Phi, lớn già đầu còn ăn đồ ăn của con nít.

Quý Vân Phi chỉ ngồi đó nhìn cô mà không nói tiếng nào.

Tưởng Tiểu Mễ đem bịch bánh bỏ ngay lên bàn cậu, cậu ta dựng sách thẳng trước người nên cũng không bị cô giáo phát hiện.

Đây là bịch bánh lúc sáng Tiểu Bàn cho cậu ta, lúc nhỏ cậu từng ăn qua, giờ đây đã quên mất hương vị thế nào, lúc đó cậu mở ra ăn thử, vị ngọt quá bèn bỏ đại bịch bánh vào trong hộc bàn của Tưởng Tiểu Mễ.

Quý Vân Phi giấu bịch bánh vào trong hộc, để tiện lúc lấy bánh ra ăn vụng thì tiếng mở bao cũng nhỏ hơn. Cậu ta thừa dịp giáo viên không chú ý, thế là lấy một cái bánh thẩy vào miệng, còn để một cái lên bàn của Tưởng Tiểu Mễ.

Tưởng Tiểu Mễ đang chăm chú nghe giảng bài, bỗng nhiên thấy một bàn tay thò qua bàn mình, cô giật bắn người. Nhìn kỹ lại, hoá ra là một cái bánh sữa be bé, Tưởng Tiểu Mễ: "..."

Cô nhìn Quý Vân Phi trâng trâng, cậu ta rất chăm chú nghe giảng bài, có điều khoé miệng hơi cong lên, mỉm cười.

Tưởng Tiểu Mễ đem hạt bánh trả lại cho cậu ta, Quý Vân Phi mắt thì nhìn chằm chằm lên bảng, mà tay thì linh hoạt chuẩn xác thẩy hạt bánh vào miệng, từ từ nhấm nháp. Chỉ cần cô giáo nhìn xuống lớp, miệng cậu ta ngậm lại ngay, không chút khe hỡ, còn lúc cô giáo cúi đầu xem sách, cậu ta lại tiếp tục ăn vụng.

Đến giờ nghỉ giữa tiết, Quý Vân Phi chỉ quanh quẩn ở hành lang rồi trở về lớp, ngồi vào bàn của mình.

Mấy bạn nam chơi cùng cậu ta cũng thấy khó hiểu, nhất là Tiểu Bàn,

"Mình thấy sai sai... Quý Vân Phi lên cơn gì vậy? Cứ hễ đến nghỉ giữa tiết, cậu ta thế nào cũng phải lượn một vòng xuống tầng một, tự nhiên nay ngoan ra phết?"

"Tớ mà được ngồi kế Tưởng Tiểu Mễ, kêu tớ nhịn đi toa -lét cũng còn được."

"... Cậu bớt dại gái dùm cái!"

Tưởng Tiểu Mễ trong thời gian này dù không tới lớp học, cô có mời gia sư dạy kèm tại nhà, tuy nhiên tiết Toán lúc nãy, cô ráng nghe giảng cũng không làm được mấy bài tập. Phía sau sách Toán chỉ có đáp án, không có bài giải. Cô hì hục làm cả buổi cũng không tính ra được.

Quý Vân Phi đứng cạnh chỗ ngồi, thong dong uống nước, mỗi cử chỉ của Tưởng Tiểu Mễ đều lọt vào mắt cậu. Cậu bèn lấy sách luyện tập ném qua chỗ Tưởng Tiểu Mễ làm cô sững sờ, lúc ngẩng đầu nhìn lên đã thấy cậu đang nói chuyện với bạn cùng bàn.

Tưởng Tiểu Mễ mở sách luyện tập của Quý Vân Phi ra, chép lại bài giải của cậu ta lên giấy nháp, rồi nghiên cứu từng bước một. Nghe tiếng chuông vào học vang lên, Tưởng Tiểu Mễ cất sách luyện tập vào, chuẩn bị cho môn kế tiếp.

Cô chợt nhớ ra một chuyện, "Bài giải trong tờ nháp của tớ là do cậu viết à?

"Sau khi nằm viện, bạn thân Tằng Kha đem hết sách vào bệnh viện cho cô, vừa nãy nhìn nét chữ trong sách luyện tập của Quý Vân Phi, cô mới xác định là cùng một người. Quý Vân Phi suy nghĩ vài giây, sực nhớ là vào cái hôm đổi chỗ ngồi, thấy đề đơn giản vậy mà cô không giải được, nên cậu mới ghi lại bài giải lên giấy nháp, nhưng không có ghi đáp án. Cậu gật đầu,"Ừ."

Ngỡ cô nàng sẽ nói cảm ơn mình, nào ngờ cô lại cầm tờ giấy nháp đưa cho cậu, "Mình không tính ra đáp án", giọng lí nhí nói tiếp, "Bài giải của cậu giản lược nhiều quá, mình xem không hiểu."

Quý Vân Phi: "..." Cậu ta ráng nhịn chứ không suýt nữa đã thốt lên ba chữ "Cậu ngốc thế

". Chủ nhiệm lớp đã tới, Quý Vân Phi đưa lại cho cô,"Hết giờ học giảng cậu nghe."

Cậu đã thấy Tiểu Bàn và Đằng Tề dốt lắm rồi, ai ngờ cũng có lúc xuất hiện một "vĩ nhân" thay đổi lịch sử. Thật ra, từ lúc học chung cấp hai, cậu đã biết Tưởng Tiểu Mễ học kém môn Toán. Lúc ấy, cậu và Tưởng Tiểu Mễ học chung trường nhưng khác lớp.

Hồi trước, cậu tưởng cô nàng chỉ học kém Toán chút thôi, đâu ngờ là kém tới như này, từ kì thi lần trước đến kì thi thử giữa kỳ này, cô đều đứng đầu danh sách từ dưới đếm lên.

Trên bục, giáo viên giảng đến phần trọng tâm, ai nấy đều ghi chú lại. Cánh tay Quý Vân Phi dài, lúc viết chữ vô tình dịch tay sang phía Tưởng Tiểu Mễ.

Lúc đầu, Tưởng Tiểu Mễ còn nhích sang chỗ bạn cùng bàn để cậu dễ viết bài hơn, nào biết cậu ta được nước lấn tới chiếm hết nửa bàn của cô, cô lại không thể chiếm phần bàn của bạn mình, thành ra tay trái của cô không chỗ để, đành chọt vài cái vào tay cậu, ra hiệu cậu ta xích về chỗ của mình.

Quý Vân Phi không nhúc nhích, "Tay cậu không có chỗ để thì cứ đặt lên tay mình đi.

"Nói xong, cậu ta lại tiếp tục cúi đầu tiếp tục viết, lâu lâu còn ngó lên bảng, hoàn toàn không nhìn mặt cô. Tưởng Tiểu Mễ,"..."

Tay trái của cô đặt lên tay phải của cậu ấy? Thế cậu ấy viết bằng cách nào? Cái người này sao ăn nói vô lý thế! Còn vô lý hơn hồi học cấp hai nữa.

"Cậu xích qua kia chút đi."

Tưởng Tiểu Mễ thì thào nói một lần, cánh tay cậu ta chiếm hơn nửa bàn của cô, mà vẫn còn muốn chiếm thêm. Cô vừa ghi chú, tay trái vừa đẩy tay cậu ta. Quý Vân Phi bị đẩy nên không ghi bài được, đành phải nhích tay về.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!