"Tiểu Mễ, cậu biết mình tới thăm nên mới diện đồ đẹp vậy phải không?
"Đằng Tề tí tửng nói, cậu ta cũng thấy Tưởng Tiểu Mễ xinh đẹp, mặc đồ thường còn đẹp hơn đồng phục một nghìn lần, không phải, là một vạn lần. Tưởng Tiểu Mễ giả vờ dỗi, không chịu thừa nhận,"Ai nói tớ cố tình diện chứ, bình thường tớ cũng mặc như này mà.
"Dứt lời, cô nhìn Quý Vân Phi, cậu cũng đang nhìn cô. Mười ngày xa cách, ngỡ qua mấy thu. Đằng Tề không ồn ào như trước đây, lặng lẽ đi phía trước cùng Tằng Kha. Tưởng Tiểu Mễ cố ý đi thật chậm, ra vẻ như bản thân phải cố hết sức."Chân còn đau hả?
"Quý Vân Phi quan tâm hỏi. Tưởng Tiểu Mễ nói dối,"Ừ, còn hơi đau."
"Vậy đi chậm thôi, đừng có gấp." Cậu cũng vui vẻ khi được đi riêng với cô.
"Ba mẹ của cậu có biết cậu đi Bắc Kinh không?
"Tưởng Tiểu Mễ sợ cậu không nói cho gia đình biết. Quý Vân Phi gật đầu,"Biết chứ, tớ đã nói trước với họ là tới Bắc Kinh gặp cô gái tớ thích.
"Cậu tranh thủ từng cơ hội tỏ tình với cô. Tưởng Tiểu Mễ dễ gì tin, cứ cho rằng cậu nói vậy để dỗ mình,"Cậu mà dám nói tới đây gặp tớ, thế nào ba mẹ cậu cũng đánh gãy chân cậu.
"Quý Vân Phi mở di động rồi đưa tới trước mặt cô, là tin nhắn từ số liên lạc của ba, [Đến Bắc Kinh chưa?] Quý Vân Phi: [Dạ, con vừa xuống máy bay.] Ba: [Tưởng Tiểu Mễ đi đón con?] Quý Vân Phi: [Vâng, chắc cũng tới rồi.] Ba: [Mời người ta ăn trưa, rồi chiều đi xem phim, trước 5 giờ phải đưa con bé về nhà, mấy đứa nhỏ như tụi con ở ngoài buổi tối không an tàon, đặc biệt là con gái.] Quý Vân Phi: [Vâng, con hiểu rồi, cám ơn ba.] Tưởng Tiểu Mễ kinh ngạc thật lâu, không dám tin vào mắt mình,"Ba cậu biết tên của mình hả?"
Quý Vân Phi cất điện thoại rồi trả lời, "Biết chứ, mẹ tớ cũng biết, họ cũng biết tớ thích cậu từ lần đầu gặp mặt, vô cùng thích nữa.
"Tưởng Tiểu Mễ đánh cậu một cái, nhưng trong lòng đang như nai chạy loạn. Không biết có phải do sân bay nóng nực mà Tưởng Tiểu Mễ cảm thấy muốn toát mồ hôi, lấy tay phẫy như quạt,"Ở đây hầm quá, nóng gì đâu.
"Quý Vân Phi cười, không vạch trần cô. Tưởng Tiểu Mễ lảng sang chuyện khác,"Ba cậu suy nghĩ thoáng thế à? Cậu muốn làm gì cũng được?
"Ngay lúc này, cô rất hâm mộ cậu có ba mẹ biết tôn trọng cậu. Quý Vân Phi,"Họ biết tớ có chừng mực, sẽ không làm gì bậy bạ."
Ra khỏi sảnh sân bay, xe đón họ đã chờ sẵn, Đằng Tề tự giác ngồi ở ghế phụ, Tằng Kha ngồi ngay sau Đằng Tề, để lại không gian cho hai người Tưởng Tiểu Mễ. Vừa lên xe, Tằng Kha bắt đầu trò chuyện cùng Đằng Tề về New York.
Đằng Tề từng đi New York, dù lạ nước lạ cái nhưng cũng xem như có chút kiến thức. Quý Vân Phi không tham gia cùng họ, chỉ cúi đầu gõ chữ miết.
Điện thoại của Tưởng Tiểu Mễ rung, là Quý Vân Phi hỏi cô: [Hôm nay cậu trang điểm à?]
Tiểu Mễ Kê: [Ừ.]
Quý Vân Phi khẽ cười, lén nhìn cô rồi trả lời tin nhắn: [Xinh lắm.]
Sau đó gửi thêm một câu: [Không trang điễm cũng đã xinh rồi]
Tưởng Tiểu Mễ nhoẻn miệng cười, ánh mắt tràn ngập sự vui vẻ, [Thật hả?]
Quý Vân Phi: [Thật sự rất xinh, sau này mỗi ngày tớ sẽ khen cậu xinh đẹp một lần, như vậy khiến tâm trạng vui vẻ, học hành mới tiến lên:) ]
Bị cậu chọc ghẹo trắng trợn, Tưởng Tiểu Mễ xấu hổ, dùng chân đá nhẹ vào cậu, lại sợ bị tài xế phát hiện điều bất thường nên cô quay sang nói chuyện với Tằng Kha, "Cậu có mang sổ liên lạc của tớ đến không?"
Tằng Kha, "Sao dám quên được, tối về khách sạn mình đưa cho."
Tưởng Tiểu Mễ gật đầu, "Được, mang đến là được." Cô lại hỏi, "Mấy cậu muốn đi đâu chơi?"
Tằng Kha, "Hỏi "anh họ" tớ kìa, tớ sao cũng được." Sau đó cô nàng cố ý chọc ghẹo, đá mắt về phía Quý Vân Phi, nói với Tưởng Tiểu Mễ, "Cậu cứ gọi "anh họ" giống tớ là được."
Tưởng Tiểu Mễ, "...
"Tài xế lần này không phải chú Tô thường lái xe cho ba, mà là người khác do ba sắp xếp, cô không thể nói chuyện tuỳ hứng, lỡ lòi đuôi là phiền lắm. Cô ngượng ngùng hỏi,"Anh họ, anh muốn đi đâu?
"Thấy có tài xế, Quý Vân Phi không thể tỏ ra bực tức với Tằng Kha, cậu bèn nghiêm túc kể tên vài nơi cho Tưởng Tiểu Mễ, về phần lịch trình thế nào thì để Tưởng Tiểu Mễ quyết định. Tưởng Tiểu Mễ,"Vậy chúng ta đi Tử Cấm Thành trước đi."
Đến nơi, họ cùng nhau xuống xe, Tưởng Tiểu Mễ nói với tài xế, "Chú, chú về trước đi, tụi con về sẽ bắt xe, chú chờ ở đây cũng mệt lắm."
Tài xế, "Đây là trách nhiệm của chú, không chán chút nào."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!