Chào bạn, tớ xin thông báo một tí về lịch up truyện "Thanh Xuân Của Tôi Đó".
Như các bạn biết, 4 năm trước tớ qua Nhật học nên đã bỏ dở edit truyện suốt thời gian đó, gần cuối năm 2018, sau khi nhận được tuyển dụng của công ty nước bạn, tớ mới bắt đầu edit lại.
Hiện tại tớ đã tốt nghiệp, và tuần sau sẽ bắt đầu đi làm, thời gian của tớ có thể sẽ ít hơn hiện tại, thế nên với tốc độ up truyện có thể sẽ nhỏ giọt theo. 3-4 chương 1 tuần thì tớ k đảm bảo, tớ sẽ giữ ổn định 1-2 chương / tuần.
Đôi khi thấy các bạn cmt nhiệt tình mà tớ edit truyện lâu, thật ra cũng rất ngại, các bạn thông cảm.
Tưởng Tiểu Mễ lần đầu tiên đến nhà của Tô Dương, ngôi nhà nằm trong khu chung cư tập thể, nhìn từ ngoài trông cũ kỷ nhưng nội thất với chất liệu gỗ đơn giản nhưng lại rất ấm áp, nhiều loại cây cảnh được bày trong phòng khách, phòng ngủ của Tô Dương được tô điểm với giấy dán tường màu hồng nhạt, toát lên phong cách nữ tính.
Tô Dương đem hành lý để vào phòng mình rồi cùng đi ăn với Tiểu Mễ. Mẹ Tô tự tay làm món mì sợi, Tưởng Tiểu Mễ đã ăn xong một chén, nhưng vẫn chưa no.
"Cô ơi, còn mì không cô?"
"Còn chứ, đủ con ăn." Mẹ Tô chỉ múc cho Tiểu Mễ nửa chén mì, "Sắp một giờ rồi, ăn no quá khó ngủ lắm, con muốn ăn mì nữa thì mai cô nấu thêm cho con."
Tưởng Tiểu Mễ cười nói sáng mai muốn ăn mì tiếp, "Cô, con nghe anh họ con nói cô làm mì ngon lắm, anh ấy khoe với con suốt, giờ con đã được ăn rồi.
"Mẹ Tô chỉ cần nhắc đến Tưởng Bách Xuyên là không thể khép miệng được, trước đây khi còn làm bảo mẫu ở nhà chú Hai của Tưởng Tiểu Mễ, bà có ấn tượng rất tốt về Tưởng Bách Xuyên, luôn ca ngợi suốt. Chú Tô cũng nói chuyện với Tưởng Tiểu Mễ về Tưởng Bách Xuyên,"Thằng nhóc Bách Xuyên rất ngoan, học giỏi nữa, nghe nói giờ nó đang tự mình gây dựng sự nghiệp phải không?"
Tưởng Tiểu Mễ, "Dạ đúng, anh ấy đang làm đầu tư."
Thế là, mấy người bắt đầu cuộc trò chuyện.
Tô Dương ngồi một bên, tay chống má, cô nàng chán ngấy việc họ thổi phồng Tưởng Bách Xuyên, đặc biệt là Tưởng Tiểu Mễ, thiếu điều muốn nâng Tưởng Bách Xuyên lên tận trời cao.
Cô nàng chưa từng gặp Tưởng Bách Xuyên, nhưng khi còn nhỏ đã bị cái tên này ám ảnh suốt, vì mỗi lần thi không tốt, y như rằng ba cô sẽ nói:
Con nhìn Tưởng Bách Xuyên nhà người ta kìa...
Và rồi từ đó, cái tên Tưởng Bách Xuyên đã ám cô suốt cả tuổi thơ, đến cả tuổi trẻ cũng không tha. Cái bóng không bao giờ phai nhạt được.
Tưởng Tiểu Mễ vẫn huyên thuyên về Tưởng Bách Xuyên, Tô Dương thật sự không muốn nghe cái tên này nữa, cô nàng đứng lên, "Tiểu Mễ, em từ từ ăn, chị lên dọn giường."
"Chờ em với, em phụ chị cho."
Tưởng Tiểu Mễ nắm lấy tay Tô Dương, kéo cô nàng ngồi xuống, sau đó quay sang nói tiếp với chú Tô, "Gần đây anh con mới làm một vụ đầu tư lớn, đồng nghiệp ai cũng ngưỡng mộ anh ấy hết."
Tô Dương, "*sa mạc lời*
"Trái tim này, làm sao chịu nổi đây. Tưởng Tiểu Mễ miệt mài trò chuyện thêm mười phút, thấy chén mì đã nguội, cô mới vội ăn nhanh."Cô ơi, con xin lỗi đã làm phiền gia đình mình nghỉ ngơi."
Mẹ Tô, "Sao lại phiền, con không đến thì cô cũng phải làm cho chú Tô của con ăn, đợi ông ấy ăn xong, cô còn pha thuốc Đông Y cho ông ấy ngâm chân, không thì ông ấy không chịu được cả ngày."
Mẹ Tô dọn chén đũa, rồi dặn dò Tô Dương, "Con dẫn Tiểu Mễ đi tắm đi.
"Tô Dương thở phào như được đại xá, cuối cùng không phải nghe cái tên Tưởng Bách Xuyên nữa. Sau khi tắm rửa, hai người về phòng cũng đã hai giờ sáng, cả hai đều vui vẻ đến không buồn ngủ. Hai người tắt đèn phòng, rồi nằm trên giường trò chuyện."Nè, cho em một con gấu để ôm.
"Tô Dương cũng ôm trong lòng một con gấu khác. Con gái ở lứa tuổi này thích tám chuyện về con trai, nhất là tình yêu đôi lứa."Nè, em có bạn trai chưa?
"Tô Dương hỏi Tưởng Tiểu Mễ. Tưởng Tiểu Mễ mỉm cười, nhưng phòng tối đen nên Tô Dương không nhìn thấy, cô trả lời,"Cũng không tính là có."
Tô Dương bắt đầu hào hứng,
"Sao không tính là có? Em chưa đồng ý với người ta hả?"
Tưởng Tiểu Mễ hơi buồn bã, "Ừ, chị cũng biết ba em rồi, chị nghĩ em dám yêu đương không?"
Tô Dương cười,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!