Chương 16: (Vô Đề)

***Truyện dần được mọi người yêu thích hơn, độ ngọt của truyện cũng đậm đà hơn, nhưng tốc độ up truyện vẫn rùa bò như thường, chắc cổ của các bạn cũng dài như hươu cao cổ rồi: p Sang tuần là Tết rồi, đã 4 năm tớ không ăn Tết ở Việt Nam, thích nhất là những lúc trước Tết, mọi người hồ hởi chuẩn bị áo quần, lên lịch đi chơi.

Ở Nhật, họ đã chuyển sang ăn Tết Tây, và không khí Tết không hề vui như ở Việt Nam. Đó cũng là một điều hơi bị buồn. Và tuần sau, đúng tuần Tết lại là tuần tớ phải thi:( vầng, thi cả tuần Tết các bạn ạ. Thế nên, post hết chương 16, tuần kế tiếp sau tuần Tết, tớ mới post truyện lại nhé.

Chúc các bạn một năm mới vui vẻ, an khang, gia đình hạnh phúc, gặp nhiều may mắn nhé ;)

Tưởng Mộ Bình nén giận thật lâu mới lên tiếng, "Bách Xuyên, chắc có ngày con làm chú tức chết." Ông chỉ lên lầu, "Con xéo lên lầu ngay, chú nói chuyện với Tiểu Mễ xong sẽ tính sổ với con."

Tưởng Bách Xuyên biết rõ chú Hai muốn tính sổ chuyện gì với anh ta. Sau khi tốt nghiệp, vì không muốn bị gia đình quản lý nên anh ta đã ở lại nước ngoài và không trở về nước, còn lập nghiệp với bạn cùng lớp ở New York.

Trời cao, Hoàng Đế xa, dù là người thân trong gia đình, hay ba mẹ, kể cả chú thím Hai, nếu không phải công vụ thì họ không cách nào xuất ngoại được, điều này đã tạo tự do cho anh ta. Quyết định liều lĩnh này của anh ta đã chọc giận người thân trong gia đình.

Tưởng Tiểu Mễ luồn tay ra sau túm lấy áo sơ mi của Tưởng Bách Xuyên, anh ta hiểu cô nàng muốn anh ta đừng đi.

Tưởng Bách Xuyên nhìn về phía nhà bếp, "Dì ơi, có cơm chưa?"

"Xong rồi, có thể ăn ngay."

"Con đói quá."

Dì bước ra hỏi Tưởng Mộ Bình, "Bí thư Tưởng, có thể dọn cơm lên được chưa?

"Dì nhìn Tưởng Tiểu Mễ, bà một tay chăm nom cô, bản thân cũng muốn giải vây giúp cô. Dù sao bà cũng có trách nhiệm trong việc cậu nam kia tiễn Tưởng Tiểu Mễ về nhà, bà nghĩ hai đứa nhỏ này sẽ không làm chuyện gì quá đáng nên đã làm ngơ, không ngờ hôm nay bị bí thư Tưởng phát hiện. Tưởng Mộ Bình thở dài ngao ngán,"Đi, ăn cơm trước thôi." Sau đó, ông nhìn Tưởng Tiểu Mễ, gương mặt vẫn nghiêm nghị, thốt lên, "Tối nay không nói rõ ràng, sang tuần sau con khỏi đến trường nữa, quay về Bắc Kinh học ngay.

"Tưởng Tiểu Mễ sợ hãi trong lòng, mặt thẫn thờ. Tưởng Bách Xuyên xoa đầu của cô,"Ăn cơm thôi, đừng nghĩ nhiều nữa.

"Bữa cơm ngột ngạt và đầy áp lực, gia đình họ ăn cơm rất có quy tắc, không nói chuyện trong khi ăn. Tưởng Tiểu Mễ nào có khẩu vị ăn cơm, cô cứ nghĩ đến câu nói của ba lúc nãy:"quay về Bắc Kinh học ngay". Cô đã cố gắng hết mình, hy vọng sẽ thi được 110 điểm môn Toán để có thể tiếp tục ở lại Thượng Hải học hết cấp 3, chẳng ngờ lại gặp sự cố.

Cô hiểu rõ tính của ba, cho dù cô có thi được hơn 110 điểm môn Toán cuối kỳ, cô cũng sẽ phải quay về Bắc Kinh học. Nếu quay về Bắc Kinh, sau này cô sẽ rất khó gặp lại Quý Vân Phi.

Trong siêu thị, Quý Vân Phi hắt xì một cái, chắc do vừa nãy đi gió nên cảm lạnh rồi. Sau đại hội thể thao, cậu lao đầu vào ôn thi Toán, rảnh rỗi thì chỉ Tưởng Tiểu Mễ những bài trọng tâm trên lớp, vì vậy không có thời gian ra siêu thị mua sô cô la.

Cậu không đi dạo siêu thị đã nhiều năm, lúc nhỏ thường hay đến đây cùng mẹ, sau khi lên cấp hai thì không còn thích đi dạo phố hay siêu thị nữa.

Trên kệ chất đầy sô cô la, toàn loại nhập khẩu.

Quý Vân Phi không biết Tưởng Tiểu Mễ thích ăn vị nào, cũng không biết cô thích nhãn hiệu nào, mỗi lần hỏi cô, cô luôn nói không kén chọn, loại nào cũng thích ăn.

Cậu suy nghĩ, rồi gửi tin nhắn cho Tằng Kha, [Bận gì không?]

Tằng Kha cười, [Nếu cậu muốn hỏi tớ chuyện của Tưởng Tiểu Mễ thì tớ bận:)]

Thấy Tằng Kha tiện nói chuyện, cậu gọi điện luôn.

"Bên cậu sao ồn thế? Đang ở siêu thị hả?" Tằng Kha hỏi.

"Ừ."

"Mua bánh kẹo cho Tiểu Mễ hả?"

"Phải.

"Quý Vân Phi đi một vòng quanh kệ sô cô la, thầm nhớ nhãn hiệu và vị sô cô la. Tằng Kha khoá cửa phòng lại, nhỏ tiếng trêu cậu,"Cậu vừa gặp Tưởng Tiểu Mễ, đã chung tình luôn rồi."

Quý Vân Phi không rảnh chém gió với Tằng Kha, cậu hỏi, "Tiểu Mễ thích ăn loại sô cô la nào?"

Tằng Kha trả lời, "Tiểu Mễ không kén chọn, nhưng cũng có loại bạn ấy không thích ăn.

"Rồi nói tên nhãn hiệu và vị sô cô la đó. Quý Vân Phi,"..." Thế mà bữa giờ cậu đưa loại sô cô la mà cô không thích ăn nhất, nhưng cô lại ăn vui vẻ đến vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!