Trên khán đài, những tiếng cổ vũ vang lên, cô bạn cùng bàn với Tưởng Tiểu Mễ lo nhìn mấy bạn nam đẹp trai lớp khác thi đấu, quên mất phần thi của Quý Vân Phi. Cho tới khi nghe người khác hét "Quý Vân Phi cố lên
", cô bạn mới sực nhớ, vội kéo Tưởng Tiểu Mễ cùng xem. Tưởng Tiểu Mễ cũng nghe tiếng mọi người cổ vũ cho Quý Vân Phi, cô nơm nớp lo sợ, thôi rồi, chắc chắn bị lỡ trận rồi. Cô dáo dác nhìn về phía đường băng, toán vận động viên đang chạy về phía bên kia, Quý Vân Phi chạy tuốt đằng trước."Quý Vân Phi xếp thứ mấy?
"Tưởng Tiểu Mễ hỏi. Cô bạn lắc đầu,"Không biết nữa, từ chỗ tụi mình ngồi không nhìn rõ người đầu tiên chạy về đích, mấy người họ không phải sẽ quay lại đây à?
Lát nữa hỏi sẽ biết ngay.
"Quý Vân Phi không phải thi tiếp, chiều nay chỉ cần thi trận chung kết 100 mét. Lúc nãy nguy hiểm thật, suýt nữa là không được vào chung kết rồi. Cậu không đi xem bạn cùng lớp thi đấu, mà đi thẳng đến khán đài. Có bạn hỏi cậu,"Đại ca, xếp thứ mấy thế?"
Quý Vân Phi, "Xếp ngượcc.
"Cậu không nói rõ xếp ngược nhưng được hạng mấy. Nghe thế, mấy người bạn an ủi cậu vài câu. Quý Vân Phi cầm chai nước, ngồi xuống cạnh Tưởng Tiểu Mễ. Những bạn học khác rất biết điều, ngồi hết ra sau, nhường lại không gian cho hai người họ. Quý Vân Phi chỉ ngồi đó và không nói gì, ánh mắt cậu vẫn nhìn thao trường, nhưng trong lòng không yên. Tưởng Tiểu Mễ co cái chân không bị thương lên, tựa mặt lên đầu gối, cô biết cậu đang buồn bực, bèn kéo góc áo của cậu. Quý Vân Phi quay đầu lại, nhìn cô chằm chằm, nhưng vẫn im thin thít."Hạng mấy?" Tưởng Tiểu Mễ hỏi, tay vẫn nắm góc áo cậu không buông.
"Nãy đã nói rồi mà cậu không nghe à?" Giọng cậu cáu kỉnh, có một chút trách móc, cậu giận vì cô không quan tâm đến cậu. Nếu hai người đổi vai cho nhau, cô thi đấu, cậu ngồi khán đài, cậu nhất định sẽ dõi theo mọi hành động của cô. Cô thì giỏi rồi, lúc nãy cứ nhìn điện thoại miết.
Quý Vân Phi vẫn chưa trả lời mình được hạng mấy, chỉ vặn nắp chai uống nước.
Tưởng Tiểu Mễ cắn môi, xoay mặt sang bên kia, không ngó ngàng đến cậu nữa.
Qua vài phút, vẫn không ai chịu lên tiếng.
Tưởng Tiểu Mễ tủi thân, đến nỗi phát cáu, đưa tay đánh cậu vài cái, nhưng vẫn không quay sang nhìn cậu. Ánh nắng cuối thu không quá gắt, nhưng phơi nắng quá lâu cũng sẽ bị cảm nắng. Tưởng Tiểu Mễ quên đội nón, bèn lấy tay để lên trán che nắng, trong lòng cũng gắt gỏng không kém ánh nắng là bao.
Quý Vân Phi thở dài, lấy đồng phục của mình phủ lên đầu cô, rồi kéo áo che luôn phần gáy của cô.
Tưởng Tiểu Mễ quay sang nhìn cậu, "Không phải không muốn nói chuyện với tớ sao?"
Quý Vân Phi, "Còn giận mình hả?"
"Giận cậu làm gì?
"Hai người anh một câu, em một câu, chẳng ai chịu nhường ai, trông như cặp tình nhân đang giận hờn vu vơ. Quý Vân Phi không muốn cãi nhau với cô, chỉnh lại chiếc áo, để nắng không chiếu vào người cô. Tưởng Tiểu Mễ biết mình đã sai, giọng thỏ thẻ,"Tớ không phải cố ý không xem, nhưng tới lúc tớ xem thì lỡ trận thi của cậu rồi."
Quý Vân Phi, "Cho dù không phải cố ý, nhưng tâm trí cậu không ở đây."
Tưởng Tiểu Mễ phản bác, "Nói bậy." Sau đó, cô lẩm bẩm một câu, "Ai kêu cậu nói chuyện với Giang Nguyệt lâu quá làm chi, có nhiều chuyện để nói thế à?"
Quý Vân Phi sững sờ, cậu giải thích, "Gì mà nói lâu, chỉ có dăm ba câu mà."
"Giang Nguyệt cũng nhờ cậu giải đề buổi tối sao?
"Tưởng Tiểu Mễ hỏi. Quý Vân Phi gật đầu,"Ừ, có nhờ.
"Tưởng Tiểu Mễ không nói tiếp, bực dọc nhìn xuống thao trường, vừa hay có một bạn nữ cùng lớp đang thi chạy nước rút vòng loại, cô cũng tham gia cùng các bạn cổ vũ cô bạn kia. Quý Vân Phi nào có tâm trí xem thi đấu, thỉnh thoảng lại quay sang nhìn Tưởng Tiểu Mễ không chớp mắt, cậu xâu chuỗi cuộc trò chuyện của họ lại, chợt hiểu ra mọi chuyện, cũng biết rõ nguyên nhân"căn bệnh
". Vòng loại kết thúc, tiếng cổ vũ cũng im bặt. Quý Vân Phi vỗ đầu gối của cô,"Nhìn qua đây, nói cho cậu biết một chuyện."
"Gì cơ?" Tưởng Tiểu Mễ dịu dàng đáp.
"Cậu học chung một lớp luyện thi với Đằng Tề, đúng chưa? Đôi khi cậu ta hỏi cậu bài nào đó, tâm trạng cậu lúc chỉ bài cậu ta thế nào?
"Quý Vân Phi hỏi nàng. Tưởng Tiểu Mễ,"Tâm trạng gì chứ?
Thì chỉ là bạn bè chỉ bài cho nhau, cái cậu ta không biết mà tớ biết, dĩ nhiên tớ sẽ giảng cho cậu ta nghe rồi."
"Thế không phải giống sau sao? Lúc tớ cho Giang Nguyệt mượn sách hay giảng bài cho bạn ấy, cũng nghĩ y như cậu vậy, cậu cũng thấy giờ bạn ấy có hỏi bài mình nữa đâu."
Tiếp đó, Quý Vân Phi hơi kề sát người cô, nói nhỏ,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!