Ngày cuối cùng được ngồi cạnh cậu...
Tôi đã viết như thế vào góc cuối trang vở, nét chữ nhỏ xíu, nghiêng nhẹ, không đều tay.
Cũng giống như tâm trạng tôi lúc ấy — nghiêng về một phía, nhưng chẳng dám ngã hẳn
Hôm nay, thầy chủ nhiệm bước vào lớp sớm hơn mọi khi, tay cầm một xấp giấy dày, lật qua lật lại như chuẩn bị đọc tên ai đó.
Linh cảm mách bảo tôi sẽ có điều gì đó thay đổi, và quả thật, chỉ một câu đơn giản lại khiến lòng tôi chùng xuống.
"Danh sách học sinh tham gia đội tuyển thi học sinh giỏi năm nay gồm có... Quang Minh – đội tuyển Toán. Ánh Nguyệt – đội tuyển Tiếng Anh...
"Điều này có nghĩa là, tôi sẽ không còn ngồi bàn cuối nữa. Không còn ngồi cạnh Quang Minh nữa. Chúng tôi sẽ phải tạm rời lớp học chính khoá trong ba tháng để tập trung cho đội tuyển. Cũng không ai nói cho tôi biết sau khi quay lại, chúng tôi còn ngồi cạnh nhau nữa hay không. Tôi không nói gì. Cũng không hỏi thêm. Chỉ thấy tim mình chùng xuống, như ai vừa kéo nhẹ một sợi dây đâu đó bên trong. Tôi nghe xung quanh có tiếng xì xào. Ai đó huých vai ai đó:"Ghê, bàn 4 có tới 2 người luôn kìa."
"Cặp đôi trí tuệ ghê chưa!"
Tôi cười theo phản xạ, nhưng ánh mắt lại nhìn xuống ngón tay mình — đang xoắn nhẹ mép vở.
Tôi chẳng biết diễn tả cảm xúc lúc đó ra sao. Không vui. Cũng không buồn.
Nó giống như khi đang ngồi yên trên thuyền, bỗng một cơn gió lướt ngang qua… và mình không kịp níu lấy gì cả.
Tiết học hôm ấy trôi qua chậm rì như đoạn phim tua ngược.
Tôi để ý từng âm thanh nhỏ nhất bên cạnh mình: tiếng lật trang vở của cậu, tiếng gõ đầu bút vào bàn mỗi khi đang nghĩ một bài toán khó, thậm chí là tiếng cậu… thở nhẹ.
Tất cả đều trở nên đáng nhớ một cách kỳ lạ.
Cây bút của tôi vô tình rơi xuống đất. Tôi còn chưa kịp cúi người, cậu đã nhanh chóng đưa tay nhặt nó, đặt lại trên bàn, khẽ nói:
"Bút của cậu.
"Vẫn là chất giọng quen thuộc ấy. Không có gì đặc biệt. Nhưng tôi lại thấy lòng mình mềm ra như tan vào nắng. Giờ ra chơi, tụi tôi vẫn ngồi tụ lại bàn như thường lệ. Tôn Vũ vờ than thở:"Mai thiếu 2 người rồi, chắc bàn mình chia tay nhau thật rồi..."
Thanh Vy cười: "Bộ Tứ mà tách lớp thì không còn là Bộ Tứ nữa nha.
"Tôi giả vờ cười theo, nhưng mắt lại nhìn ra khoảng sân nắng loang loáng bên ngoài. Minh không nói gì nhiều. Cậu chỉ ngồi bóp nắp chai nước, rồi thở ra:"Sang lớp kia chắc chán lắm."
Tôi không biết mình có nên nói gì không. Có thể là một câu: "Tôi cũng thấy vậy."
Hoặc một lời trêu: "Biết vậy xin ở lại lớp cũ đi.
"Nhưng cuối cùng, tôi chỉ gật nhẹ, rồi nhìn xuống đôi giày của mình. Cuối giờ học, tôi thu dọn tập vở chậm hơn mọi hôm, như thể muốn kéo dài thời gian ở lại. Minh đứng dậy trước. Cậu đeo cặp lên vai, khẽ cúi người nói:"Chúc mừng sớm nha, tuyển thủ Tiếng Anh."
Tôi còn chưa kịp ngẩng lên đáp lại, thì cậu đã quay lưng bước đi.
Chỉ là khi tôi ngước lên, tôi thấy trên bàn — chỗ cậu ngồi — có một cây bút bi màu xanh dương.
Là loại bút mà cậu hay dùng. Đầu ngòi mảnh. Viết chữ rất đẹp.
Tôi không biết cậu để quên… hay để lại.
Chỉ biết, tôi cầm lấy nó và cất vào hộp bút của mình. Nhẹ như giữ một kỷ niệm.
Ngày mai, chỗ bên cạnh tôi sẽ trống.
Nhưng hôm nay — tôi đã có một lời chào không nói thành lời.
Những ngày không còn ngồi cạnh nhau
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!