Người ta hay gọi tụi tôi là "Bộ Tứ bàn 4
", nhưng thật ra tụi tôi chẳng giống nhau chút nào. Cậu thử tưởng tượng bốn cái mảnh ghép lệch khớp, khác màu, khác hình, nhưng khi đặt cạnh nhau lại thấy… vừa vặn đến lạ. Tiết Mỹ thuật – Thanh Vy giật spotlight Chủ đề hôm nay:"Vẽ ước mơ của em.
"Tôi hí hoáy tô tô vẽ vẽ một căn phòng đầy sách và một cửa sổ có nắng. Quang Minh thì đang dựng hình một bản đồ sao bằng compa và thước thẳng. Còn Tôn Vũ… vẽ que kem với đôi mắt ngấn lệ."Mơ ước của tớ là ăn kem quanh năm mà không bị viêm họng.
"Cả lớp cười bò. Cô giáo chỉ thở dài, cầm sổ lên ghi gì đó. Chỉ có Thanh Vy, ngay từ phút đầu tiên đã... giật spotlight. Cô ấy vẽ một cô gái đứng trên sân khấu, tay cầm micro, miệng hét lớn:"Tớ thích cậu đó! Không thích thì... thôi kệ cậu!
"Cả lớp gào lên. Mặt đứa nào cũng như bị ăn tát bằng confession crush. Cô giáo ho nhẹ hai tiếng. Vy thì điềm nhiên như vừa viết bài Toán."Ước mơ của em là được nói điều mình muốn, dù là trước một người hay cả thế giới.
"Tôi liếc sang Quang Minh. Cậu ấy im lặng… tô lại nền trời. Tiết tiếng Anh – Khi Baby trở nên nguy hiểm Thanh Vy lật sách như đang… trộn bài."Tại sao "read" lại đọc là /red/? Tớ cảm thấy bị phản bội."
Tôn Vũ hí hoáy gấp máy bay giấy từ tờ đề cũ.
"Chắc tại vì tiếng Anh nó không logic. Còn Vy thì không học bài."
"Ờ ha.
"– Vy gật gù. Không hề phản bác. Minh thì trông như vừa bị đánh bại trong một trận cầu. Cậu ấy nhìn bảng bài tập, rồi nhìn vở ghi toàn ký hiệu như thể đang cố biến động từ thành phương trình."Nguyệt… tớ không hiểu mấy cái thì quá khứ tiếp diễn.
"– Minh gãi đầu. Tôi xoay vở cậu ấy lại, viết một dòng nhỏ bằng bút chì:"While I was doing Math, you were struggling with English."
"Thì này dùng cho hai hành động song song trong quá khứ.
"– Tôi nói khẽ. Minh đọc, rồi khẽ bật cười:"Câu ví dụ sát thương cao thật."
Vy quay sang nhìn mình, ánh mắt như muốn nói:
"Baby ơi, cậu cứ bình thường là đã đủ dễ thương lắm rồi, không cần trở nên nguy hiểm vậy đâu"
Tiết Sinh học – "Tôn Vũ giải cứu thế giới
"Bài hôm nay là mổ ếch. Tôi nhìn con ếch. Con ếch nhìn tôi. Cả hai chúng tôi cùng muốn… bỏ chạy."Nguyệt, đừng lo, Vũ đến đây!
"– Vũ xắn tay áo, cầm con d.a. o giải phẫu lên như như đang chuẩn bị ăn lẩu với thái độ vô cùng hăm hở. Cậu ta thao thao bất tuyệt:"Đây là tim ếch.
Đây là phổi ếch. Đây là ruột non, ruột già và... ruột lằng nhằng.
"Cô giáo thở dài. Nhưng cuối cùng nhóm tôi lại là nhóm duy nhất ghi nhớ đủ các bộ phận, nhờ một bác sĩ dở hơi kiêm diễn viên hài. Vì mỗi lần học đến đâu, Vũ đều kèm một câu chuyện"cười xỉu upa
". Tôi không biết cậu ấy thật sự giỏi Sinh học, hay chỉ giỏi… làm người ta nhớ bài bằng tiếng cười. Mà thật ra, có khi là cả hai. Cậu ấy thật sự là kiểu người… khiến cả một tiết học mổ ếch cũng trở thành kỷ niệm ngọt ngào. Ra chơi –"Một cô bé và chiếc bảng tin
"Hôm đó trời âm u. Bảng tin của lớp bị mưa làm nhòe hết. Ai cũng ngán ngẩm, chẳng ai muốn sửa. Tôi chỉ lặng lẽ lấy khăn lau bảng, cắt lại tiêu đề, sắp xếp mấy góc ảnh. Không ai chú ý cả. Chỉ đến khi Vũ la lên:"Ủa, bảng tin lớp mình hồi sinh rồi nè!" – thì mọi người mới ùa ra xem.
"Tụi mình có ai làm đâu ta?" – Vy hỏi.
"Chắc có bà tiên qua đường.
"– Minh cười. Tôi ngồi yên chỗ mình, hơi xoay mặt ra cửa sổ. Gió thổi nhẹ qua tóc, mang theo cảm giác… ấm ấm trong lòng. Không ai biết"bà tiên qua đường
"là ai. Nhưng tôi biết. Và tôi thích cái cảm giác... Làm một điều gì đó âm thầm, không cần ai hay biết... hóa ra cũng là cách khiến trái tim mình ấm nhất. Tiết Văn –"Chàng thơ lên ngôi"
Cô giáo viết lên bảng: "Viết một bài thơ lục bát về điều khiến em rung động.
"Cả lớp như vừa nhận tin sét đánh. Vy đập trán xuống bàn:"Lục bát là gì trời ơi… tám câu mà như tám kiếp!"
Tôn Vũ hí hoáy vẽ một chiếc bánh bao có cánh, nói chắc nịch:
"Tớ chỉ rung động với đồ ăn. Viết thơ về bánh bao có được không?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!