Chương 26: Bước ra ánh sáng

Tôi từng hỏi em, dưới danh nghĩa Chàng thơ, khi cả hai đã đi qua bao nhiêu ngày tháng:

"Nếu được quay lại một khoảnh khắc trong quá khứ, u muốn về lúc nào nhất?"

Và em đáp, không chút do dự:

"Buổi chiều hôm ấy, ở sân trường, khi mọi người chụp ảnh chung. Và t đứng ngoài khung hình."

Câu trả lời nhẹ tênh như một lời kể, nhưng tim tôi khi ấy như bị ai đó bóp nghẹt. Không phải chỉ vì em đứng ngoài khung hình — mà vì người đáng ra phải kéo em vào, là tôi, đã không làm điều đó.

Tôi bỗng thấy mình như quay lại buổi chiều hôm ấy.

Hôm đó trời nắng nhẹ. Sân trường chật kín người, cờ phướn đỏ rực, tiếng loa phát biểu hòa trong tiếng cười rộn ràng. Ai cũng bận lưu lại ký ức cuối cùng bằng ảnh — chỉ riêng tôi... mãi loay hoay với ký ức chưa từng bắt đầu. Tôi vẫn nhớ rõ.

Em đứng ở một góc không xa, tay ôm lấy cặp trước ngực, ánh mắt ngập ngừng như muốn bước tới… rồi lại thôi. Em mặc chiếc áo dài trắng cũ, không nổi bật giữa đám đông rực rỡ, nhưng tôi vẫn nhận ra — như cách mắt tôi luôn tìm thấy em giữa hàng trăm người.

Tôi đã thấy em.

Đã định chạy tới. Đã định gọi em lại. Nhưng rồi bạn bè kéo tôi vào, lớp trưởng phải lo sắp xếp đội hình, thầy cô gọi tên...

"Đợi tí nữa," tôi tự nhủ. "Xong cái ảnh này với tụi lớp phó, rồi sẽ rủ em chụp riêng."

"Nốt cái ảnh với nhóm Vy, cho trọn bộ kỷ yếu đã…"

"Cả nhóm toán nữa, họ đang gọi...

"Và cứ thế, tôi chọn chờ một chút nữa. Đến khi quay lại tìm, cái bóng áo trắng ấy đã không còn ở đó nữa. Tôi chạy vòng quanh sân trường, len vào từng nhóm bạn, hỏi bâng quơ:"Có ai thấy Ánh Nguyệt không?" Nhận lại chỉ là vài cái lắc đầu thờ ơ.

Hôm ấy, tôi chụp rất nhiều ảnh — với tất cả mọi người. Trừ em.

Và chính tấm hình cuối cùng, đẹp nhất, được cả lớp chọn làm ảnh bìa nhóm sau này... lại là bức ảnh tôi không dám nhìn quá lâu. Vì nó không có em.

Người tôi muốn giữ lại nhất — lại là người tôi để lạc mất.

Chỉ đến sau này, khi em kể lại, tôi mới biết ... em đã đứng đó rất lâu.

Đã đợi. Đã hy vọng.

Rồi lặng lẽ quay lưng bỏ đi.

Không oán trách. Không ồn ào.

Chỉ có một khoảng trống giữa đám đông.

Và một cái tên không ai gọi tới.

Mỗi lần nghĩ lại, tôi chỉ ước...

Giá như hôm ấy, tôi buông tay khỏi tất cả những bức hình.

Giá như tôi gọi em trước.

Giá như tôi bước lại, dù chỉ một bước thôi.

Nhưng tôi đã không làm gì cả.

Tôi tưởng mình đã quên. Nhưng ký ức vẫn còn đó, nằm im, chờ một cái chạm rất khẽ.

Em kể rằng năm lớp 10, khi mới nhập học ở trường chuyên tỉnh, em đã viết thư cho tôi. Không chỉ một, mà hai bức. Cẩn thận ghi địa chỉ trường chuyên Toán nơi tôi đang học, dán tem, gửi đi. Chờ đợi. Không một lời hồi âm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!