Mỗi ngày ở cạnh em, tôi đều tự nhủ phải thật vững vàng.
Vì chúng tôi không chỉ học cùng lớp, mà còn đang sống giữa một môi trường cạnh tranh đến nghẹt thở.
Một lớp chọn chất đầy áp lực, nơi mà bảng xếp hạng học tập treo cuối lớp mỗi tháng như một lời nhắc nhở: không ai được phép bước chậm.
Lên lớp 9, trường tách riêng đội tuyển để tập trung ôn luyện cho kỳ thi cấp tỉnh. Tôi vào đội tuyển Toán, còn Ánh Nguyệt là đội tuyển Anh. Cũng từ đó, giờ học chung dần thưa đi, mỗi người như trôi về một thế giới riêng biệt với những người đồng hành mới.
Tôi ngồi cạnh Nguyệt Nga ở lớp Toán.
Cô ấy học rất giỏi, nhanh nhạy và sắc bén – nhưng không gây khó chịu. Thậm chí, những lúc không nói gì, cô ấy lại khiến người khác thấy dễ thở hơn. Có lần tôi quên mang thước, cô lẳng lặng đẩy cái của mình sang, không nói gì nhưng cũng không đợi cảm ơn.
Giữa giờ, chúng tôi thường nói chuyện về đề thi, thỉnh thoảng trêu nhau vài câu kiểu "cán bộ lớp" – vậy mà dần dà, trong mắt người ngoài… chúng tôi trông như rất thân thiết.
Còn Ánh Nguyệt…
Em vẫn đi học đều, vẫn xuất sắc như mọi khi trong những giờ Tiếng Anh tăng cường ở dãy nhà C, nhưng chẳng hiểu sao… em dần tránh mặt tôi. Những cuộc trò chuyện lưng chừng. Những lần vô tình bắt gặp nhau ở sân trường, em đều vội vã rẽ lối khác.
Có một lần tôi còn thấy em quay lưng đi khi nhìn thấy tôi từ xa.
Cứ mỗi lần bắt gặp em rẽ lối khác, lòng tôi lại hụt đi một nhịp.
Tôi không hiểu. Hay đúng hơn là… tôi không dám hiểu.
Chỉ có một thứ giữ tôi với em – là những bức thư nặc danh lặng lẽ xuất hiện trong ngăn bàn bí mật mỗi sáng. Nét chữ ấy, cách viết ấy… từng câu từng từ dịu dàng như thấm vào lòng bàn tay tôi mỗi khi chạm vào. Tôi biết là em. Bằng một niềm tin không cần lý do.
Và tôi cũng viết thư hồi âm. Giấu lại vào ngăn bàn của em cuối mỗi buổi học, những chiều sân trường lặng gió. Không ghi tên. Không đề xưng hô. Chỉ là hai tâm hồn đang tìm nhau bằng những mảnh chữ.
Một mối quan hệ vô hình nhưng đầy cảm xúc – như thể chúng tôi đang yêu… theo cách lặng lẽ và lén lút nhất trên đời.
Nhưng tôi chưa từng trực tiếp thừa nhận điều đó.
Tôi sợ nếu nói ra, mọi thứ sẽ vỡ.
Tôi sợ em sẽ nghĩ… tôi chỉ đang chơi đùa.
Tôi sợ — bởi chính tôi cũng không chắc mình có đủ tử tế để xứng đáng với những điều trong trẻo mà em từng trao đi.
Có những đêm ngồi một mình giữa ánh đèn học lặng lẽ, tôi từng tự hỏi… nếu tôi là một người khác – tự do hơn, nhẹ gánh hơn – liệu tôi có đủ can đảm để bước đến bên em?
Nhưng tôi không có được cái gọi là "tự do".
Sau mỗi buổi học, bạn bè rủ nhau ăn vặt, đá bóng, cười đùa về thần tượng mới hay bộ phim đang hot… Còn tôi, đạp xe thật nhanh về phòng trọ – nơi chị tôi đang cặm cụi gom ve chai, khâu lại áo cũ, gấp từng tờ giấy nháp cho tôi học lại. Không ai trong lớp biết tôi sống thế nào.
Không có bố mẹ, chỉ có hai chị em nương tựa vào nhau.
Tôi là đứa em nhỏ được chị cưng chiều và đặt hết hy vọng. Cún mặc quần áo đi xin lại, để tôi được khoác lên mình bộ đồng phục trắng phẳng phiu, thơm nức. Chưa bao giờ chị để tôi phải thua kém bất kỳ đứa bạn nào trong trường.
Còn tôi, luôn phải nỗ lực gấp nhiều lần người khác, không phải cho riêng bản thân tôi, mà vì tôi là cả tương lai của chị.
Đó là lý do vì sao tôi chưa bao giờ cho phép bản thân mình trượt khỏi vị trí Top 1.
Và cũng là lý do tôi giấu đi những rung động đầu đời. Giấu đi cả một người con gái tôi luôn dõi theo – Ánh Nguyệt.
Tôi sợ chị biết.
Sợ chị sẽ thất vọng. Sợ chị sẽ nghĩ tôi là thằng vô dụng, không biết điều. Trong khi chị phải vất vả chắt chiu từng đồng cho tôi có sách vở mà học, thì tôi lại mải mê viết thư tay và mơ mộng về một ánh mắt hiền lành nơi hành lang lớp học.
Tôi tự nhủ — chỉ khi nào có thể tự lập, tự lo cho mình và đỡ đần cho chị, tôi mới có tư cách giữ cho mình một niềm riêng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!