Chương 24: (Vô Đề)

Tôi đã từng nghĩ mình có thể quên.

Quên đi những năm tháng cấp hai ẩm ướt mưa phùn, những buổi tan học đầy mùi lá mục, những cánh thư không tên để lại trong hộc bàn. Quên cả những rung động đầu đời chỉ dám cất giấu trong lòng, và cả một người con gái mang tên Ánh Nguyệt.

Nhưng có những ký ức càng cố quên lại càng hằn sâu. Như ánh sáng của một vầng trăng bị mây che lấp – không biến mất, chỉ lặng thầm ở đó, chờ một đêm thật trong để chiếu rọi trở lại.

Tôi mở cuốn sổ nhỏ Tôn Vũ đưa.

Trang đầu là nét chữ nghiêng nghiêng, mềm như gió:

"Gửi chàng trai năm mười bảy tuổi…

"Tay tôi khựng lại. Tim tôi bỗng co thắt, như có ai đó bất ngờ siết nhẹ một vết thương cũ tưởng đã lành. Hàng chữ mực tím nhòe một góc – như thể đã từng bị nước mắt làm mờ. Không rõ của ai. Có lẽ là em. Cũng có thể… là tôi. Em từng viết rằng…"Tên tớ là Ánh Nguyệt, nhưng cậu ấy thích… Nguyệt khác

"Tôi đã bật cười – một tiếng cười không vui. Em đâu biết, nếu có điều gì khiến tôi ấn tượng trong tên em… thì đó không phải là chữ"Nguyệt. Mà là chữÁnh

". Tôi vẫn nhớ như in lần đầu tiên nghe cô giáo điểm danh:"Lê Ánh Nguyệt."

Tôi đã phải quay xuống xem ai là chủ nhân của cái tên ấy. Vì nó rất giống tên của chị gái tôi – Ánh Dương.

Chị là thần tượng duy nhất và cũng là người tôi mang ơn suốt đời.

Cún – tôi vẫn gọi chị bằng cái tên thân thuộc đó – từng là học sinh giỏi nhất trường suốt nhiều năm liền, cho đến khi bố tôi phá sản, lao đầu vào cờ bạc, rượu chè, và Cún không còn được đến trường nữa.

Bố tôi uống rượu như uống nước lã.

Đến năm tôi 12 tuổi, ông qua đời vì ung thư gan – một kết cục tất yếu sau những năm tháng nhấn chìm đời mình trong men cay và cờ bạc.

Mẹ tôi gắng gượng được thêm một năm, rồi cũng ra đi đột ngột vì đột quỵ.

Khi ấy, tôi mới vừa chập chững bước vào cấp 2.

Tôi mười ba.

Chị mười lăm.

Hai đứa trẻ đột nhiên thành người lớn trong một đêm tháng Chín.

Từ ngày đó, Cún trở thành chỗ dựa duy nhất còn lại của tôi.

Vừa làm chị, vừa làm mẹ, vừa làm cha.

Một tay chị nuôi tôi ăn học, giặt từng bộ đồng phục, đan từng đôi găng tay len, nấu từng bữa cơm tối bằng đôi bàn tay gầy gò và trái tim cứng cỏi.

Chị là ánh mặt trời của tôi – không ấm áp kiểu dịu dàng, mà là thứ ánh sáng gay gắt giữa mùa đông rét mướt, khiến tôi buộc phải đứng dậy và sống tiếp.

Còn em…

Ngay từ tên gọi, đã giống một vầng sáng khác. Không chói lòa. Không rực rỡ. Nhưng dịu dàng và âm thầm như ánh trăng. Là thứ ánh sáng khiến lòng tôi dịu lại, mỗi lúc tôi yếu lòng, những khi không muốn làm người lớn nữa.

Nếu nói trong đời tôi có hai người con gái mang tên Ánh khiến tôi không bao giờ quên…

Một người là Ánh Dương – soi đường tôi bước, đưa tôi tới đỉnh vinh quang.

Một người là Ánh Nguyệt – người tôi muốn yêu thương và che chở đến hết cả cuộc đời.

Nhưng để yêu một ai đó bằng tất cả trái tim, đôi khi ta buộc phải nhìn lại chính mình – với tất cả những mảnh ghép xấu xí, yếu đuối và đáng xấu hổ nhất.

Tôi đã từng nghĩ mình không xứng đáng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!