Tôi say.
Không phải kiểu say quên trời đất, càng không phải mượn rượu để trốn chạy. Tôi biết rất rõ mình đang làm gì — và vì sao mình lại đứng đây, trong đêm khuya lạnh cắt da thịt, trước cánh cổng căn nhà nhỏ nơi cuối phố.
Nơi em đang sống.
Cùng người đó.
Đèn phòng khách vẫn sáng. Tôi đưa tay bấm chuông. Một lần. Rồi hai lần. Rồi ba.
Không có tiếng đáp. Chỉ có gió. Và tiếng tim tôi đập thình thịch như muốn phá nát cả lồng ngực.
Tôi ngồi thụp xuống, lưng dựa vào bức tường gạch cũ, mắt ngửa lên bầu trời không sao. Cái lạnh len vào từng lớp áo, nhưng lòng thì đã rỗng đến mức chẳng còn chỗ để mà run rẩy nữa.
Một lúc lâu sau, đèn trước cửa bật sáng.
Có tiếng dép kéo lệt xệt trong im lặng.
Cửa hé mở. Là em, Ánh Nguyệt.
Em mặc bộ đồ ngủ màu be, tóc hơi rối, đôi mắt còn vương nét ngái ngủ. Nhưng ánh nhìn lại đầy cảnh giác.
— Anh là ai vậy?
Tôi bật cười. Một tiếng cười khàn đặc, méo mó và nghẹn lại giữa cổ họng.
— Là anh, Quang Minh. Người từng gửi cho em hơn 100 tin nhắn trong đêm giao thừa năm ấy chỉ để thú nhận anh là Phạm Quang Minh, là Chàng thơ của em. Người từng ngồi bàn cuối, chỉ để được nhìn em nghiêng đầu học từ mới. Người đã chờ suốt mười năm, chỉ để được gặp lại em một lần nữa.
Em nhíu mày. Một thoáng bối rối. Rồi lùi lại một bước.
— Tôi không biết anh là ai cả. Anh say rồi, về đi.
— Không. Anh chưa từng tỉnh như lúc này.
Tôi chống tay đứng dậy, bước về phía em, đôi mắt như dán chặt vào gương mặt thân thuộc ấy. Giọng tôi nghèn nghẹn, như đang tự siết cổ chính mình:
— Em thật sự không nhớ gì?
Không nhớ ánh mắt anh nhìn em dưới gốc phượng năm lớp 11? Không nhớ lời hứa sau kỳ thi sẽ nói ra điều mình giữ trong tim bao lâu? Không nhớ... là người em đã hẹn nhưng không đến, cũng không nói một lời từ biệt?
Gương mặt Nguyệt thoáng tái đi.
Em lắc đầu, môi run rẩy.
— Tôi… không…
Bỗng bàn tay em siết chặt lấy vạt áo ngủ. Gương mặt nhăn lại, trắng bệch. Em đưa tay ôm đầu, thì thầm:
— Đừng nói nữa… đầu tôi… đau quá…
Em loạng choạng.
Tôi hoảng hốt đưa tay ra đỡ — nhưng chưa kịp chạm vào thì một cú đ.ấ. m giáng thẳng vào mặt tôi.
Tôi ngã dúi xuống nền đất lạnh.
Là Tôn Vũ.
Cậu ta đứng chắn trước mặt Nguyệt, vòng tay siết chặt lấy em, như thể đang che chở một thứ gì mong manh, dễ vỡ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!