Chương 22: Ngày gặp lại sau 10 năm

Tôi vẫn luôn nghĩ, sau mười năm, ký ức về một người sẽ phai nhạt dần, như những cánh hoa rơi bị cuốn bay trong gió — nhẹ nhàng nhưng dứt khoát, như thể người ấy chưa từng tồn tại.

Năm 27 tuổi, tôi được gọi là 'hoàng tử y khoa' — một danh xưng nghe có vẻ hào nhoáng nhưng chẳng khiến tôi cảm thấy tự hào. Tôi có mọi thứ: bằng Tiến sĩ Thần kinh học từ Đại học Stanford, những công trình được vinh danh, ánh đèn sân khấu, những tràng vỗ tay.

Nhưng tôi vẫn thiếu một điều quan trọng nhất — là em.

Ánh Nguyệt — người con gái tôi đã yêu sâu sắc năm 17 tuổi nhưng lại đột ngột biến mất khỏi thế giới của tôi như thể chưa từng tồn tại.

Sau ngày thi cuối năm ấy, tôi đứng chờ em nơi cổng trường, ngay cả khi chỉ còn tiếng chổi lạo xạo của bác bảo vệ. Nhưng em không đến. Không một tin nhắn, không một lý do, không một dấu hiệu nào cho thấy em vẫn nhớ về tôi.

Rồi tôi nghe được những tin đồn vỡ vụn:

Bố em bị bắt, nhà em bị siết nợ, đập phá. Em biến mất khỏi thị trấn nhỏ ấy, không một lời từ biệt. Tôi gọi điện, nhắn tin, hỏi thăm hết bạn bè cũ, hàng xóm xung quanh, đến cả những giáo viên từng dạy cấp ba… nhưng tất cả đều trả lời: "Không biết

". Cảm giác bất lực ấy nuốt chửng tôi suốt nhiều năm. Giận em, nhưng trong từng đêm không ngủ, tôi lại tự hỏi: Mình đã làm gì sai, sao em lại không thể tìm đến tôi khi mọi thứ trở nên tồi tệ?. Tôi mang theo câu hỏi ấy đến tận hôm nay, khi đứng giữa hội trường Trung tâm Hội nghị Quốc gia trong buổi ra mắt dự án liên kết y khoa toàn cầu"NeuroConnect" – một đề án mang tính cách mạng trong chẩn đoán và điều trị bệnh lý thần kinh bằng công nghệ AI tích hợp mô hình học sâu.

Đây là dự án lớn đầu tiên được chính phủ hợp tác cùng nhiều viện nghiên cứu hàng đầu thế giới, và tôi là một trong ba trưởng nhóm sáng lập.

Ánh đèn vàng chiếu rọi xuống khán đài, phản chiếu lớp kính trong suốt của màn hình LED chiếu slide. Tiếng máy ảnh lách tách vang lên không ngừng.

Tôi vừa hoàn thành bài phát biểu khai mạc thì nghe thấy giọng một phiên dịch viên cất lên, nhẹ nhàng, rõ ràng, đều đặn từng nhịp dịch thuật trực tiếp từ tiếng Anh sang tiếng Việt. Tôi quay đầu lại… và nhìn thấy em.

Đột nhiên, giữa hàng trăm ánh mắt, tôi thấy em.

Ánh sáng từ màn hình LED chiếu xuống, phản chiếu lên gương mặt đã trưởng thành hơn trước, nhưng không thể lẫn vào đâu được — Ánh Nguyệt. Tôi nhận ra ngay, dù em đã thay đổi, giọng nói ấy, nét mặt ấy, chẳng thể nào quên được. Thế nhưng em vẫn đứng đó, lạnh lùng như tượng đá, không một lần nhìn về phía tôi.

Ánh Nguyệt.

Cái tên ấy tưởng như đã ngủ quên cùng những trang nhật ký cũ kỹ và kỷ niệm phủ bụi. Thế mà bây giờ, nó đột ngột vang lên, rõ ràng đến nỗi từng mạch m.á. u trong tôi như thắt lại.

Em không nhìn tôi.

Không một cái liếc mắt. Không một chút ngập ngừng trong cử chỉ, không một gợn ngỡ ngàng trong giọng nói. Mọi thứ nơi em đều bình thản – đến vô tình.

Tôi cứ ngỡ sẽ thấy nơi ánh mắt ấy chút gì đó quen thuộc, dù chỉ là một thoáng ngỡ ngàng hay bối rối. Nhưng không. Ánh nhìn của em… là của một người xa lạ hoàn toàn.

Tôi nhận ra em ngay lập tức.

Nhưng còn em — lại không biết tôi là ai.

Mười năm, tôi chưa từng yêu ai khác. Không phải vì tôi không thể, mà vì tôi không muốn. Không ai có thể thay thế được người con gái năm ấy — người đã bước vào tuổi mười bảy của tôi như một giấc mơ, để rồi rời đi như một cơn ác mộng.

Tôi chưa từng quên em.

Chỉ là tôi không ngờ — người quên lại là em.

Trái tim tôi lỡ một nhịp, rồi hai.

Và rồi ký ức năm mười tám tuổi tràn về, như thể chưa từng bị vùi lấp.

Chiều hôm ấy, chúng tôi hẹn nhau sau môn thi cuối cùng. Ngay sau tiếng trống kết thúc, tôi đã chạy ra khỏi phòng, băng qua biết bao nhiêu con phố chật kín người, tim đập không theo nhịp nào cả.

Trong đầu tôi, chỉ có một điều: "Cuối cùng cũng đến ngày tôi có thể nói điều đó thành lời."

Tôi đứng trước cổng trường, tay cầm món quà nhỏ. Gió tháng Bảy oi ả, lòng bàn tay tôi đầy mồ hôi. Nhưng tôi chẳng thấy gì ngoài nôn nóng. Em bảo sẽ chờ. Còn tôi — có cả một thế giới muốn nói.

Tôi đã đứng đó, bất động, mặc cho thời gian trôi qua từng phút.

Mười lăm phút.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!