Chương 20: Ngày định mệnh

Chiếc vali màu hồng được kéo ra từ gầm giường, bụi phủ lấm tấm. Mỗi tiếng kẹt kẹt của bánh kéo vang lên khô khốc, nghe như chạm vào một đoạn ký ức cũ.

Tôi lau sạch nó bằng một chiếc khăn cũ, rồi tỉ mẩn xếp từng món đồ vào trong—tài liệu luyện đề đã sờn gáy, chiếc áo sơ mi đồng phục mà tôi luôn xem là bùa may, và một tập thơ nhỏ, mềm nhũn ở gáy, chưa từng dám cho ai biết mình luôn giấu mang theo.

Mọi thứ đều quen thuộc, nhưng hôm nay chúng lại mang một cảm giác khác hẳn—rạo rực, mong chờ, và một chút hồi hộp không rõ ràng, như thể điều gì đó lớn lao sắp đến.

Ba tháng cuối cấp trôi qua như một cuộc đua đường dài. Tôi học, ghi nhớ, luyện đề như thể đang cố gắng vươn tới ai đó đứng ở phía trước—cậu học sinh xuất sắc của một trường chuyên Hà Nội, người từng được gọi là "Chàng thơ" của tôi, người mà tôi vẫn không ngừng ngưỡng mộ và cố gắng để trở nên xứng đáng – Quang Minh.

Cậu chưa từng nói một lời nào yêu tôi, nhưng trong từng tin nhắn muộn, từng lần xuất hiện bất ngờ giữa mùa ôn thi, tôi đều cảm thấy trái tim mình đang lớn dần lên vì ai đó.

– Ê, đã chuẩn bị xong chưa thủ khoa tương lai?

Không đem cả cái tủ quần áo theo à?

Giọng Tôn Vũ vang lên ngoài cửa phòng. Tôi ngẩng đầu nhìn ra, thấy cậu đang đứng khoanh tay, cười cợt nhả như thường lệ.

– Cậu đến đây làm gì?

Có thi đâu mà xuống Hà Nội?

– Không thi thì không được đi chắc? Người ta là hộ vệ riêng cho Ánh Nguyệt mà.

Tôi khựng lại một chút rồi bật cười. Vũ luôn như vậy—lầy lội, ồn ào, nhưng cũng là người duy nhất luôn ở cạnh tôi mà chẳng cần lý do.

Buổi tối hôm ấy, "bộ tứ bàn cuối

"hẹn nhau ăn lẩu ở một quán quen trong thị trấn trước khi đứa nào đứa nấy lên đường đi thi. Thanh Vy đến trễ nhất, tay cầm hộp khẩu trang màu hồng in chữ"Good Luck

"dúi vào tay tôi, giọng oang oang: – Đeo cái này vào, để lỡ trúng tủ đề còn có cái lấy vía! Vũ phá lên cười: – Vía thi mà để Vy phụ trách thì kiểu gì cũng lạc đề. – Lạc còn hơn tạch! Tiếng nói tiếng cười rộn ràng cả góc phố. Dù đứa nào cũng đã học đến muốn ói, nhưng lúc ấy, trong lòng tôi chỉ thấy nhẹ tênh. Có lẽ, vì tôi đang được ở giữa những người mình thương. Sau khi ăn xong, Vy và Vũ bị tôi đuổi về trước để"tự kỷ

"ôn bài. Chỉ còn lại tôi và Quang Minh, hai đứa đi dọc con đường ven hồ đã bắt đầu thưa người. –"Cậu vẫn áp lực à?

"– Minh hỏi, mắt không nhìn tôi mà dõi ra mặt nước. – Ít hơn trước rồi. Nhưng vẫn lo. – Tớ tin cậu làm được mà. Không cần đứng đầu, chỉ cần đừng gục giữa chặng đường là đủ. – Còn cậu thì sao? Không định dành quán quân Y Hà Nội à? – Ừ. Tớ muốn lọt top 3 để săn học bổng. Nhưng nếu không được thì… cũng không sao. Tôi quay sang nhìn cậu, ánh đèn đường rọi qua mái tóc làm nổi bật những đường nét góc cạnh đến lạnh lùng. Thế nhưng giọng nói ấy, với tôi, chưa bao giờ là lạnh. –"Thi xong rồi… gặp lại nhé?

"– Tôi ngập ngừng, không dám nhìn thẳng vào mắt cậu. – Ừ. Tớ cũng có chuyện muốn nói với cậu. Hai đứa nhìn nhau, như thể trong tim đã vang lên cùng một nhịp hẹn. Buổi sáng đầu tiên của kỳ thi Đại học, Hà Nội đón tôi bằng một cơn mưa nhẹ. Bầu trời phủ sương mỏng, nhưng không làm nhạt đi niềm háo hức trong lòng. Tôi đứng giữa sân trường thi, trong bộ đồng phục giản dị, tay cầm phiếu dự thi mà tim đập rộn ràng."Nhớ ăn sáng.

Đừng uống cà phê. Tập trung làm đề, đừng quan tâm người khác làm gì."

Tin nhắn của Minh đến lúc tôi đang lót dạ bằng bánh mì. Dòng chữ ngắn thôi, nhưng ấm áp lạ thường. Tôi mỉm cười. Có người âm thầm dõi theo mình như thế, thật sự là một đặc ân.

Ngày thi đầu trôi qua nhẹ nhàng.

Đề Anh văn không khó. Tôi làm hết, còn dư cả mười phút để soát lại. Lúc bước ra khỏi cổng, tôi thấy Vũ đứng chờ từ bao giờ.

– Tớ đã bảo là cậu không cần phải theo xuống đây mà.

– Không theo, lỡ cậu lạc đường thì ai kéo về?

– Không ai lạc bằng cậu đâu.

Cậu cười toe toét, dúi vào tay tôi một chai nước lạnh:

– Giỏi lắm, chiến binh của tớ.

Tối hôm đó, tôi nhắn tin cho Minh.

– Thi xong rồi nè. Cảm giác như chạm một tay vào giấc mơ.

– Tớ biết mà. Tớ tin cậu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!