Chương 2: Chàng trai bước vào mùa thu

Người ta hay nhớ lần đầu tim mình lỡ một nhịp. Còn tôi — tôi nhớ cái tên được thầy giáo gọi giữa một buổi sáng mùa thu đầy nắng, và một cậu bạn bước vào lớp như thể mang theo cả bầu trời.

Buổi sáng đầu tiên năm lớp 6.

Tôi ngồi bàn cuối, mới cắt tóc ngắn và còn chưa quen với bộ đồng phục sơ vin trông rất nghiêm túc.

Tôi không thích kiểu đồng phục này, cứ như là phải mặc cho vừa với những thứ mình không bao giờ chọn.

Cả lớp ồn ào cho đến khi thầy giáo bước vào cùng một cậu bạn.

Cậu ấy là người cuối cùng.

Ánh sáng từ cửa lớp hắt vào sau lưng cậu khiến khuôn mặt dường như phát sáng. Không biết có phải do trùng hợp không, nhưng tôi thề là, lúc đó tôi nghĩ: "Cái tên Quang Minh này đúng là hợp đến kỳ lạ.

"Thầy giới thiệu cậu ấy là thủ khoa đầu vào. Cả lớp trầm trồ. Còn tôi thì… lỡ nhìn lâu hơn một chút. Cậu ấy gầy, dáng cao hơn hẳn so với lũ con trai mới lớn, cặp mắt rõ ràng là hiền nhưng khi nhìn ai lại khiến người ta không dám nói chuyện linh tinh. Cậu ấy được xếp ngồi bàn đầu. Tôi ngồi bàn cuối. Khoảng cách năm dãy bàn, mà tôi cứ thấy như cả lớp học chỉ còn lại một người duy nhất: Quang Minh. Không ai biết, tôi đã bắt đầu ghi lại từng điều nhỏ nhặt về Quang Minh trong cuốn sổ tay hình mèo của mình. 📓 Sổ tay hình mèo của Ánh Nguyệt, lớp 6: – Ngày 6 tháng 9:"Gương mặt sáng như ánh nắng."

– Ngày 7 tháng 9: "Giọng cậu ấy nhẹ, nhưng nghe rất rõ."

– Ngày 9 tháng 9:"Cậu ấy cười khi làm đúng hết bài toán. Có lúm đồng tiền bên má phải."

– Ngày 13 tháng 9: "Quang Minh đứng dậy chào cô sớm nhất lớp. Bạn cùng bàn quên thước, cậu cho mượn luôn mà chẳng cần hỏi."

– Ngày 15 tháng 9:

"Cậu ấy viết bằng tay trái! Tự nhiên thấy chữ xấu cũng đáng yêu lạ."

– Ngày 17 tháng 9: "Cậu ấy gãi đầu khi bị cô hỏi bất ngờ. Nhìn luống cuống như mèo bị ướt mưa."

Tôi không giỏi làm quen, càng không giỏi giấu cảm xúc. Nhưng với Quang Minh thì khác, tôi chưa bao giờ để lộ.

Chỉ là... thỉnh thoảng cậu ấy trả lời đúng một câu khó, tôi sẽ vỗ tay theo đám đông.

Lúc cậu đá bóng ở sân trường, tôi giả vờ đi ngang qua, rồi đứng lại lâu hơn bình thường chỉ để xem cậu có ghi bàn không.

Một lần, tôi xếp hàng ở căn–tin ngay sau lưng cậu, nghe cậu gọi hai phần bánh mì, tôi cũng đổi món cho giống.

Mấy điều ấy, nhỏ lắm.

Nhưng tôi ghi lại tất cả vào quyển sổ tay.

Tựa như… muốn giữ riêng cho mình một thế giới có cậu ấy.

Có một lần, giờ ra chơi, tôi để quên cặp ngoài hành lang, quay lại lấy thì thấy cậu đang đi ngang.

Cậu dừng lại. Nhặt chiếc bút rơi ra khỏi cặp tôi, đặt lại vào ngăn ngoài.

Chỉ vậy thôi.

Mà tôi đã nghĩ về ánh mắt ấy suốt cả tuần.

Đôi khi, tôi nghĩ có lẽ mình chỉ đang ngốc nghếch.

Bởi vì trong hai năm đó, tôi chưa từng một lần trò chuyện với Quang Minh. Tôi chỉ viết về cậu.

Cậu ấy học giỏi, được chọn làm Lớp trưởng, còn tôi thì ... có thù với môn Toán.

Tôi ít bạn, hay ngồi một mình, còn cậu ấy thì luôn có đám bạn ríu rít xung quanh.

Cậu giống như một ngọn đèn sáng, còn tôi chỉ là một bóng người ngồi ở góc khuất.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!