Chương 19: (Vô Đề)

Tôi trở lại trường sau kỳ nghỉ Tết với một tâm thế rất khác. Vẫn là sân trường cũ, lớp học cũ, mùi bảng phấn quen thuộc... nhưng tôi thì không còn là cô gái mơ hồ của năm trước nữa. Có điều gì đó trong tôi đã dịch chuyển — âm thầm, nhưng mãnh liệt.

Như thể một ngọn sóng lặng lẽ, nhưng đủ sức cuốn trôi mọi do dự.

Tôi bắt đầu dậy từ 5 giờ sáng mỗi ngày. Bàn học phủ đầy giấy nhớ, kín mít những cụm từ mới, cấu trúc khó, và cả những đoạn văn lắt léo từng khiến tôi nhíu mày cả buổi mới hiểu. Tôi tự in đề ôn thi đại học từ các năm trước, luyện đi luyện lại đến mức các ngón tay cũng bắt đầu chai sần.

Lũ bạn trong lớp bắt đầu gọi tôi là "mọt Nguyệt". Mỗi lần như vậy, tôi chỉ cười – nụ cười giấu kín một bí mật bé con:

"Tôi muốn đậu Ngoại ngữ Hà Nội. Muốn được ở cùng một thành phố với cậu."

Lúc nào tôi cũng tự nhắc mình: phải giỏi hơn nữa, chăm chỉ hơn nữa, xuất sắc hơn nữa. Không phải để được ai công nhận.

Mà là để khi đứng trước cậu, tôi có đủ dũng khí để nói rằng tôi thích cậu — thẳng thắn, không vòng vo, không giấu giếm.

Có những buổi tối học đến mụ mị, tôi chỉ cần một dòng "Cố lên" của cậu cũng thấy tim ấm lại.

Quang Minh… luôn là một người tôi không thể bắt kịp.

Từ năm lớp 9 đã có học bổng thành phố, từng vào đội tuyển học sinh giỏi quốc gia, là cái tên thường xuyên được nhắc đến trong các diễn đàn của dân chuyên. Thậm chí, tôi từng thấy cậu trong một đoạn clip phỏng vấn ở trại hè khoa học — nụ cười điềm tĩnh, ánh mắt kiên định.

Còn tôi... ở một thế giới khác.

Trường chuyên tỉnh nhỏ, đội tuyển Anh thiếu tài liệu, giáo viên vừa lo ôn thi, vừa lo điểm số đủ để duy trì biên chế. Tôi mới chỉ có giải Nhì tỉnh. Nhưng tôi đã cày ngày cày đêm để giành hạng Nhất khối trong kỳ thi thử vừa rồi.

Lúc nào tôi cũng tự nhủ: cố thêm chút nữa, giỏi hơn chút nữa — không để chứng minh với ai, mà để xứng đáng với ánh mắt của cậu.

Có những ngày, tôi ước gì mình được học chung trường với cậu.

Để mỗi sáng vô tình gặp nhau ở hành lang, để giờ ra chơi chỉ cần quay đầu là thấy một gương mặt quen, để không phải đợi đến những buổi họp lớp hiếm hoi mới có thể nhìn thấy cậu ngoài đời thật.

Nhưng thực tế là… tôi học ở một trường chuyên tỉnh. Còn cậu thì ở tận Hà Nội. Gần trăm cây số.

Một khoảng cách đủ xa để tôi phải học cách quen với việc nhớ một người… qua màn hình điện thoại.

Chúng tôi vẫn nhắn tin mỗi ngày. Không còn là những tin nhắn cụt lủn như hồi lớp 10 nữa.

Cậu hỏi tôi ăn sáng chưa, tôi kể chuyện lớp mình vừa có "drama

"giữa hai bạn nữ vì một chàng trai lớp bên. Cậu gửi tôi ảnh một trang sách hay, tôi gửi lại tấm ảnh bình minh chụp vội qua ô cửa phòng ký túc. Có hôm, tôi thi giữa kỳ căng thẳng, cậu lặng lẽ gửi một dòng tin:"Cố lên. Hôm nay không giỏi cũng không sao. Ngày mai vẫn là chính mình."

Tôi lưu lại tất cả những dòng tin nhắn như thế. Như thể sợ một ngày nào đó, chúng sẽ biến mất.

Có lần tôi than thở:

- Dạo này áp lực quá Minh ạ. Cứ thấy mình học mãi mà chẳng đâu vào đâu.

Cậu nhắn lại gần như ngay lập tức:

- Nguyệt mà còn thấy thế thì chắc cả nước này ai cũng nên bỏ thi mất. Cậu đang làm tốt lắm, đừng nghi ngờ bản thân nữa.

Chỉ một câu nói đơn giản vậy thôi, tôi cũng có thể mỉm cười cả buổi. Quang Minh luôn biết cách khiến tôi cảm thấy đặc biệt. Nhưng chính vì vậy mà tôi lại càng hoang mang. Tôi là gì trong lòng cậu? Có những lúc, tôi đã gần như tin rằng mình là người duy nhất.

Như khi cậu gửi cho tôi bản thu âm đọc đoạn tiếng Anh tôi yêu thích, giọng trầm và ấm đến mức tôi nghe đi nghe lại không biết chán.

Hay khi cậu gửi ảnh góc học tập của mình, khoe chiếc đèn bàn giống hệt tôi, rồi nhắn kèm:

"Thấy đèn giống ai không? Cho dễ có cảm hứng học bài."

Những điều nhỏ như vậy… khiến trái tim tôi chao đảo. Và càng chao đảo, tôi lại càng sợ — sợ rằng mình đang tự vẽ nên một câu chuyện mà chỉ có mỗi mình là nhân vật chính.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!