Chương 16: (Vô Đề)

"Hóa ra, có những người chẳng cần đến thật gần, vẫn đủ khiến mình thấy ấm áp mỗi ngày."

Những ngày tháng trôi qua nhẹ nhàng như mây mùa hạ. Không ồn ào, không quá nhiều sóng gió, nhưng trong lòng tôi lại cảm nhận rõ ràng một sự ấm áp kỳ lạ, một sự yên bình chưa bao giờ có.

Cái cảm giác đó cứ tựa như một luồng gió mát mẻ giữa mùa hè oi ả, một luồng gió mà tôi không thể chạm vào nhưng lại cảm nhận rõ ràng.

Tôi vẫn đều đặn nhận tin nhắn từ Chàng thơ – lúc thì hỏi han bài vở, khi thì chỉ đơn giản là một câu chúc ngủ ngon lơ đãng. Cậu ấy dần trở thành một phần trong thói quen mỗi ngày của tôi, như ánh đèn hành lang quen thuộc mỗi tối khuya, như tiếng chuông báo thức mỗi sáng.

Tôi vẫn nhớ rõ mỗi lần mở điện thoại lên, nhìn thấy tin nhắn của cậu ấy, lòng tôi lại cảm thấy nhẹ nhõm. Những lúc căng thẳng với bài vở, chỉ cần đọc vài dòng của Chàng thơ là mọi thứ như vơi đi bớt.

Chúng tôi trao đổi bài tập, cùng giải những câu toán khó dài ngoằn.

- Đề số 3 khó không?

- Khó.

- Phần nào?

- Câu hình. Ghét hình kinh lên được. Nhìn vào thấy toàn tam giác chồng tam giác.

- Gửi hình đi. T giải được.

Những lúc tôi bí quá, chỉ cần chụp đề gửi qua, vài phút sau đã có lời giải kèm lời nhắn đùa: "Đổi lại, u phải viết thơ khen thầy giáo đi."

Và cứ thế, từng bài toán tôi tưởng chừng không thể hiểu, lại dần hiện ra rõ ràng qua lời giải giản dị của cậu ấy. Chàng thơ của tôi, hóa ra giỏi cả Toán.

Cậu ấy không chỉ biết làm thơ, không chỉ biết trêu chọc tôi bằng những dòng chữ ngọt ngào, mà còn kiên nhẫn chỉ tôi cách chứng minh hai tam giác bằng nhau, cách tìm tọa độ điểm M sao cho đoạn thẳng MN vuông góc với AB…

Thỉnh thoảng, tôi giả vờ không hiểu một chút, chỉ để được nhắn thêm vài câu với cậu ấy. Không biết cậu ấy có nhận ra không. Có thể là có. Nhưng lại chẳng nói gì cả. Mỗi khi nhận được tin nhắn của cậu ấy, trái tim tôi lại bỗng dưng đập nhanh hơn một nhịp.

Một buổi tối, tôi gửi cho cậu ấy chủ đề thi thơ 20/11 của trường.

- Viết hộ t bài thơ ngắn đi. T định nộp cho có thôi. Đừng làm nó sến quá là được.

Năm phút sau, bài thơ ba khổ nhẹ tênh được gửi lại. Chỉ là vài câu lục bát nhẹ như gió, nhưng đọc xong tôi bất giác mỉm cười. Ở đoạn cuối, có một câu lửng:

- Mỗi ngày em lớn hơn một chút

Vẫn mong có ai dịu dàng nhắc nhở rằng em đã làm rất tốt rồi.

Tôi đọc đi đọc lại câu đó suốt cả buổi tối. Và cuối cùng quyết định nộp luôn bài thơ ấy. Một tuần sau, tôi được gọi lên văn phòng nhận giấy khen giải Ba toàn trường. Lúc nhận xong, tôi nhắn cho cậu ấy một dòng:

- Cảm ơn.

Chia giải với u 50:50 nhé?

Cậu ấy trả lời đúng một chữ:

- 50 là nụ cười.

Tôi gõ lại:

- Còn 50 kia?

- Là người khiến u cười.

Ngoài Chàng thơ, thế giới quanh tôi cũng bắt đầu dịch chuyển. Sang học kỳ 2 lớp 11, tôi dần bước ra khỏi chiếc kén lặng lẽ những ngày đầu cấp ba. Cảm giác xa lạ, đơn độc hồi năm đầu như giờ đã lùi lại phía sau.

Thay vào đó, tôi bắt đầu cảm thấy mình là một phần của nơi này, dần hòa vào những thói quen, những cuộc trò chuyện rôm rả ở lớp, và cả những hoạt động ngoại khóa mà trước đây tôi luôn lúng túng mỗi khi tham gia.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!