Chương 15: (Vô Đề)

"Tôi đã quen với việc có cậu trong những điều nhỏ nhặt nhất. Vậy nên, khi cậu đột nhiên im lặng, thế giới cũng trở nên trống rỗng theo."

Tôi nằm dài ra bàn học, mắt dán vào quyển vở Toán mà đầu óc trống rỗng. Mấy con số nhảy nhót trên giấy như muốn trêu ngươi, còn tôi thì chẳng hiểu nổi mình đã đọc đến dòng thứ mấy. Ngoài trời, nắng đầu xuân rón rén rơi qua khung cửa sổ, chiếu loang lổ lên mặt bàn.

Nhưng dù cho cả thế giới ngoài kia có đang trôi đi nhịp nhàng đến đâu, trong tôi chỉ là một khoảng rỗng mênh mông.

Một tuần kể từ tin nhắn cuối cùng của Chàng thơ.

Một dòng duy nhất. Lạnh như sương sáng:

Tạm biệt.

Không lý do. Không lời giải thích. Không emoji nào hết.

Tôi đã thử nhắn lại cho cậu ấy hàng chục lần. Có lúc viết dài như văn kể, có lúc chỉ là đúng một chữ "Nè…

". Có khi tôi sắp bấm gửi… rồi lại xoá. Sợ mình nói gì sai, sợ cậu ấy sẽ biến mất thật. Mà không nhắn thì… cậu ấy cũng đã đi rồi còn gì? Tôi chưa bao giờ thấy bản thân yếu đuối như lúc này. Cứ như thể mất một thứ gì đó quan trọng mà mình chưa kịp gọi tên. Điện thoại trắng đen khẽ rung. Tôi bật dậy. Trái tim như bị ai bóp một cái. Nhưng... không phải cậu ấy."Nhắc nhóm nộp bài tập. Hạn chót 10h tối.

"Tôi thở dài. Đặt điện thoại úp mặt xuống bàn. Trong n.g.ự. c vẫn là cảm giác trống rỗng kỳ lạ – không buồn hẳn, nhưng không vui nổi. Tối đó, đèn đã tắt, bạn cùng phòng ngủ say từ lâu, chỉ còn ánh sáng lờ mờ từ đèn ngủ. Tôi vẫn nằm thao thức, ôm điện thoại trong tay như thể nó có thể sưởi ấm điều gì đó đã nguội lạnh. Tôi mở khung chat. Tin nhắn cuối cùng của cậu ấy vẫn nằm đó, lạnh lùng như ngày đông. Tôi gõ một dòng:"T nhớ cậu."

Rồi xoá.

"T ổn."

Xoá luôn.

Cuối cùng… tôi chỉ gửi một icon mặt buồn: 😔

Chờ một phút. Không ai rep.

Tôi cắn môi, gõ thêm cái mặt chớp chớp mắt cầu cứu:  

Mười phút. Vẫn im lặng.

Tôi nhấn mạnh nút gửi như thể nếu bấm đủ mạnh thì cậu ấy sẽ nghe thấy: 😭

Tôi thở hắt. Tự dưng thấy mình thật lố bịch. Nhưng đúng lúc định buông điện thoại thì —

Màn hình sáng lên.

- U làm sao?

Tôi ngồi bật dậy, tim đập như vừa trốn học bị thầy chủ nhiệm bắt gặp.

Ngón tay run run. Nhưng tôi vẫn nhắn lại đúng điều mình muốn nói nhất lúc này:

- Nhớ!

Bên kia, ba chấm hiện lên. Rồi biến mất. Rồi hiện lên lần nữa.

Tôi suýt khóc khi thấy tin nhắn đến:

- Nhớ cái người tặng hoa rồi dẫn u đi ăn đó hả?

Câu chữ như tạt thẳng vào mặt. Tôi nhăn mày, lẩm bẩm: "Cậu ấy không phải là đang ghen đó chứ?

"- Cậu ấy là bạn thôi mà. Ngay lập tức, tin nhắn mới tới: - Bạn kiểu gì? Bạn trai hả? Tôi phì cười. Lần đầu tiên thấy ghen mà hỏi trống không vậy. -"Bạn thân," tôi gõ xong rồi lại nhìn vào màn hình.

Chưa kịp thở ra, cậu ấy đã rep tiếp:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!