Chương 11: Chàng thơ

"Có những người không cần nói tên, Cũng đủ để mình nhớ suốt cả những năm tháng dài."

Từ hôm đó, điện thoại của tôi không còn nằm yên trong ngăn tủ nữa.

Tôi bắt đầu mang theo nó, dù vẫn không dám cho ai thấy.

Không phải vì tôi đã tin người đó.

Tôi vẫn dè chừng, vẫn lo lắng.

Chỉ là… thật khó để từ chối một người biết cách lắng nghe — và không đòi hỏi gì.

Vài tuần sau, cái tên trong danh bạ ấy được đổi.

Từ "Unknown" thành "Chàng thơ

". Không phải vì tôi biết người đó là ai. Chỉ là… tôi đã cần một cái tên cho một điều gì đó rất thật — rất khẽ, rất dịu — đang âm thầm lớn lên, như giọt nước mưa đầu mùa thấm dần vào một mảnh đất khô lâu ngày. Vài ngày đầu, tôi vẫn giữ khoảng cách. Tin nhắn đến, tôi đọc, rồi để đó. Không trả lời ngay. Nhưng người ấy không thúc giục. Không làm phiền. Cứ đúng mỗi tối thứ Bảy, lúc tôi vừa gọi điện về nhà xong, tin nhắn lại tới. Lúc thì là một bài thơ. Lúc thì là một câu chuyện lạ lùng không đầu không đuôi. Lúc thì chỉ đơn giản là:"T không biết u có ổn không? Nhưng nếu không ổn thì nói t nghe.

"Ban đầu, tôi thấy lạ. Sau đó, thấy quen. Rồi dần dần, thấy chờ. Tôi vẫn gọi người ấy là"cậu" trong lòng. Dù trên tin nhắn, tôi đã đổi cách xưng hô như một thỏa hiệp kỳ cục. "T – u

", nghe buồn cười lắm. Ngây ngô như hai đứa trẻ chơi trò giả vờ. Nhưng lạ thay, lại giống như một thế giới riêng. Không ai chen vào được. Tối hôm đó, sau khi bị điểm kém bài kiểm tra Vật Lý, tôi nằm bẹp trong phòng, không buồn ăn tối. 8 giờ 15, điện thoại rung lên. Tin nhắn mới từ"Chàng thơ":

"T làm thơ dở tệ. Nhưng vẫn muốn viết cho u một bài."

Tôi chưa kịp phản ứng thì tin nhắn thứ hai tới:

"Có người đi qua đời tôi, Nhẹ như làn gió cuối trời tháng Ba. Tôi không hỏi:"Cậu sẽ ở lại?"

Chỉ lặng thầm giữ chút gì… gọi là.

"Tôi đọc xong mà bật cười. Vẫn là kiểu thơ vụng về quen thuộc, nhưng không hiểu sao tim lại dịu đi một nhịp. Như thể giữa ngày mỏi mệt, có ai lặng lẽ đặt vào lòng bàn tay mình một viên kẹo ngọt. Tôi nhắn lại:"Dở thật."

Một lúc sau, người ấy trả lời:

"Biết dở mà vẫn gửi. Vì muốn được u trả lời."

Tôi gục mặt xuống gối, không dám cười thành tiếng.

Ngốc thật. Nhưng dễ thương.

Từ đó, chúng tôi bắt đầu trò chuyện thường xuyên hơn.

Chỉ là những mẩu chuyện nhỏ, đôi khi chẳng đầu chẳng cuối. Nhưng tôi thấy lòng mình nhẹ hơn mỗi lần được ai đó lắng nghe. Nhất là khi người ấy không cố gắng tìm hiểu quá nhiều, không đào bới, không đánh giá.

Người ấy biết tôi thích Quang Minh.

Biết tôi vẫn hay nhớ về Bộ Tứ bàn cuối.

Biết tôi thường xuyên mơ về một chiều tháng Tư năm nào, bên khung cửa sổ lớp học cũ.

Tôi nói hết những điều đó cho "Chàng thơ

". Mà không biết rằng, đôi khi, người biết quá nhiều về mình… là người đã ở rất gần, từ rất lâu rồi."T từng viết cho Quang Minh ba bức thư.

Hai bức đầu tiên được gửi đi.

Không có hồi âm.

T đã nghĩ có thể cậu ấy không nhận được. Hoặc nhận rồi, nhưng không biết là của ai. Hoặc... biết đấy, nhưng giả vờ không biết.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!