Chương 6: Hôn

Giản Bình cảm thấy cổ họng mình khô ráp nên cô không từ chối... ngoan ngoãn dựa trong lòng anh uống từng ngụm nước... dòng nước lành lạnh làm Giản Bình cảm thấy dễ chịu vô cùng... đầu óc cũng trở nên tỉnh táo hơn hẳn...

Khi cổ họng được làm dịu lại.... Giản Bình mấp máy môi... tiếng nói cũng trở nên trong trẻo hơn.."Sao chúng ta lại ở cùng nhau... chẳng lẽ anh.. cũng..."

Chẳng lẽ anh cũng bị bắt cóc giống cô... ý nghĩ đó vừa lóe lên... cô ngay lập tức bác bỏ...."Em còn nhớ chú Ngô không? Tài xế của tôi"

Trương Hải cắt ngang lời nói của cô... bàn tay rất tự nhiên ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Giản Bình... không hề có ý định buông tay...

mà cả cơ thể Giản Bình vẫn còn rất mệt, nên cô cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ muốn dựa vào anh cho dễ chịu...

-Nhớ ạ...

Trương Hải gật đầu... nói tiếp... giọng điệu rất tự nhiên... từ tốn..."Chú ấy đưa một người bà con ra bến xe... đúng lúc gặp em bị bắt cóc... chính chú ấy đã cứu em"

Mặt không biến sắc, tai không đỏ.... Trương Hải vạch ra kịch bản hợp tình hợp lý... cho lời nói dối của chính mình...

Cô nhóc này quá non nớt lại trong sáng... anh không muốn đem sự thật mà cô đang vướng phải... nói cho cô biết..

Tuổi đời cô quá nhỏ... sống cảnh côi cút một mình đã quá đáng thương... lại còn bị chính người thân dàn cảnh cướp nhà.... Cho nên anh không muốn nói ra những chuyện xảy ra hôm nay với cô.. sẽ khiến cô hoảng sợ và hoang mang thêm mà thôi..... lại chẳng giải quyết được gì..

Từ giây phút bế cô ra khỏi xe của Trình Viện... Anh đã có một quyết định chính bản thân mình cũng lấy làm khó hiểu... Anh muốn chở che.. bảo vệ cô.... anh muốn chăm sóc... muốn được ôm thân thể cô vào lòng... muốn được béo má khi cô ngủ... muốn được bắt nạt cô...

Còn muốn được hôn cô... không chỉ khi cô ngủ mà là mọi lúc mọi nơi... Và muốn có được trái tim của cô... Giấu cô làm vật sở hữu riêng của mình... Cho cô có một cuộc sống bình yên... không sầu muộn hay vất vả... sống đúng lứa tuổi của chính mình.

Anh không biết vì sao mình lại có những suy nghĩ này, nhưng nó lại vô cùng mãnh liệt..."Thì ra là vậy... Nếu không có chú ấy... bây giờ tôi thật sự không biết mình sẽ ra sao.. Nhưng vì sao bọn họ muốn bắt cóc tôi"

Cô gái nhỏ non dạ... vừa nghe là tin ngay... không một chút nghi ngờ.... khuôn mặt nhỏ nhắn lo lắng... bất an...."Tôi cũng không biết... có thể đấy là bọn người chuyên buôn bán phụ nữ... Nhưng em trở lên thành phố làm gì? Em có tiền thanh toán cho Kình Thiên rồi sao?"

Trương Hải chăm chú nhìn khuôn mặt còn hơi mệt mỏi của Giản Bình.... trả lời cô qua loa... anh nhanh chóng chuyển qua chuyện khác... cho cô quên đi nỗi sợ hãi...

Giản Bình nghe anh hỏi thế... mới sực nhớ ra lý do mình lên thành phố... hàng mi dài run nhẹ... nhìn anh lắc đầu.. đôi má ửng hồng...

giọng lí nhí mang chút ngại ngùng..."Tôi.... tôi quay lại vì.... tôi muốn gặp anh... Lần trước anh nói anh có thể giúp tôi... Vậy bây giờ anh còn muốn giúp tôi không...?""Tôi sẽ giúp em... nhưng tôi sẽ đổi điều kiện khác"

Bàn tay Trương Hải rất tự nhiên nhẹ nhàng áp vào mặt Giản Bình... ngón cái mơn trớn khuôn mặt trắng mịn của cô... đầu còn khom nhẹ.. khoảng cách hai người cách nhau rất gần.. khi nói chuyện hơi thở sẽ phả vào mặt đối phương....

Bây giờ Giản Bình mới phát hiện khoảng cách hai người biết bao mờ ám... Nhìn vào đôi mắt sâu thẳm mang chút tình tứ của anh, khiến tim Giản Bình đập nhanh từng hồi... Cô cố gắng ngồi dậy... nhích ra giữ khoảng cách với anh... Trương Hải liếc nhẹ động tác của cô... anh thu tay lại khiến cả người Giản Bình ngã sấp vào ngực anh..."Ngồi yên... em vẫn còn chưa khỏe hẳn..."

Giản Bình ngẩng đầu... mở to mắt nhìn anh đầy ngây thơ... đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc gần gũi với một người đàn ông như vậy... cả người anh toát ra mùi hương nam tính...

khiến người khác run động không thôi..

Nhìn cô bé miệng hé mở nhưng vì căng thẳng chẳng nói lời nào... mở to mắt nhìn mình.... Trương Hải ma mãnh càng kéo sát người cô lại khiến hai người ép sát vào nhau...."Điều kiện của tôi là. Em phải làm bạn gái của tôi"

Cả thân người Giản Bình run lên... há hốc miệng... tai cô ù ù..... Cô có nghe nhầm không nhỉ... Sao anh lại muốn cô làm bạn gái anh...

Chẳng lẽ anh thích cô... không phải.. hai người họ mới gặp nhau có hai lần.. Với lại cô quê mùa thế này... chẳng hề xứng đôi với anh chút nào..."Sao không trả lời tôi... Em có đồng ý không?"

Trương Hải bá đạo.. dồn ép cô gái nhỏ...

-Tôi....

Thật sự Giản Bình không biết trả lời thế nào... nghe đề nghị của anh.. trước nhất cô thật sự hỏang hốt... tim cũng run lên... nhưng lại có một niềm vui len lỏi vào từng tế bào... khó thốt thành lời...

-Em có bạn trai?

Vè mặt Trương Hải đanh lại... làm Giản Bình hơi sợ.. cô rụt cổ nhanh chóng lắc đầu...

-Không có

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!